← Quay lại trang sách

Chương 2730 Sương Tuyết Minh (1)

Bắt được ngươi!"

Tiếng này rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng.

Nếu như không phải Khương Vọng tu thành công Quan Tự Tại Nhĩ, thì lần này tai nhất định sẽ bị thương.

Hắn ngụy trang thành lính trinh sát đi khắp quân ngũ, lúc lên tiếng cũng dùng thuật pháp dẫn âm, là vì không muốn bản thân bại lộ trước mắt kẻ địch. Nhưng vẫn bị bắt được!

Quân địch chắc chắn có chuẩn bị mới đến!

Chỉ thấy thanh sam lóe lên.

Trên lưng yêu thú Đạp Phong đã trống trơn.

Liên tiếp bảy đóa Thanh Vân ấn ký, biến mất trong không trung, Khương Vọng trong nháy mặt chợt xoay người bảy lần, mới ấn kiếm nhìn lại!

Bình thường, kẻ địch cấp bậc Ngoại Lâu, cho dù chỉ là chéo áo của hắn, cũng chẳng sờ được.

Liếc một cái này, liền nhìn thấy một nam tử trung niên khí chất nho nhã, chân mang ánh trăng đi đến. Người kia ôn văn nhã nhặn, nhưng cánh tay phải đang vươn đến, năm ngón tay như những ngọn lao, giống như đang giam giữ trời đất!

Khương Vọng không biết Chu Hùng là người phương nào, nhưng rõ ràng đã nhận ra, đây là một vị tu sĩ Thần Lâm cảnh!

"Thiên đường có lối ngươi không đi, vậy mà lại tự đến tìm chết!"

Khương Vọng trợn mắt quát tháo, trong nháy mắt mặt tỏa thần quang, uy vũ không thể xâm phạm!

Dường như muốn ngay lập tức thi triển thủ đoạn hàng ma, chém vị Thần Lâm này dưới kiếm.

Lúc thanh âm rơi vào hai chữ "tìm chết", đã mang theo tiếng sấm nổ vang. Lôi quang ẩn hiện trên bầu trời, trong nháy mắt lại hóa thành vô số lôi tước, nổ đùng đoàng xông về phía người tới.

Chính là Hoàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm!

Kiếm trong tay, muốn phát kiếm thế, thậm chí kiếm khí cũng bắt đầu cuồn cuộn như bão tố.

Thân hình bỗng nhiên hóa thành hai, một người đi về phía đông, một người đi về phía tây, đều đạp Thanh Vân bay đi.

Phân thân Hồng Trang Kính!

Trong đại quân, hắn căn bản không cần e ngại Thần Lâm, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là để cho Trọng Huyền Thắng có thời gian điều khiển quân trận.

"Chút tài mọn!"

Chu Hùng chuyển bàn tay to, thế mà bắt được toàn bộ vô số Lôi Âm và Lôi Tước, sức mạnh hữu hình hay vô hình, đều bị chuyển sang một bên.

Một bàn tay khác vẫn tiếp tục dò xét về phía trước, lại xuất hiện [Ngũ Chỉ Lao]! Một tay hai nắm!

Chu Hùng cũng không xuất thân từ pháp gia, mà là tu sĩ chính nhi bát kinh nho môn. Nhưng thuật pháp pháp gia này, quả thật khiến cho cử trọng nhược khinh, tuyệt đỉnh.

Phân thân mà Hồng Trang Kính tạo nên, ngay lập tức tan biến.

Tay của hắn ta lại lần nữa bắt về phía chân thân Khương Vọng.

Năm ngón tay giống núi lại giống như tù giam, đã thấy Kiếm Quang Thiên Kiểu, dùng sự linh xảo kinh người, ở trong không trung chuyển hướng mười chín lần, hiểm hóc lao ra khỏi kẽ hở tù giam.

Đúng là kẻ tài cao thì gan cũng lớn.

Chỉ là một tu sĩ Ngoại Lâu cảnh nho nhỏ, thế mà dám ở trước cường gia thần minh, thể hiện thân pháp của mình!

Chu Hùng liếc mắt, linh thức mênh mông ngay lúc đó tỏa ra như thủy triều, khóa chặt mảnh đất trời này, muốn tiến vào thần hồn của người kia. Đồng thời điểm mũi chân một cái, thân hình liền tiến về phía trước.

Động tác của hắn ta không hề kịch liệt, tay áo vẫn bay bay, gạt hết mọi binh sát, nguyên lực và không khí ra ngoài, thẳng tắp đánh đến người Khương Vọng, giống như là một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng lại được tính trước!

Bỗng nhiên chạm mặt một đoàn ánh đao!

Cuồng Đao chém mở vực linh thức, chém đôi khí thế của hắn ta, mạnh mẽ dữ tợn không gì sánh được, giống như rừng thương mưa tên!

"Ta cũng bắt được ngươi rồi!"

Tiếng rống vang như sấm khiến người ta mở mắt.

Dùng khí thế vô cùng thô bạo, mạnh mẽ tiến vào trong tầm mắt Chu Hùng, là một vị hán tử uy vũ đường đường, mắt hổ lưng hùm. Khí thế hùng hồn, như núi như sông. Huyết khí mãnh liệt, cuồn cuộn như sông như biển.

Một đao chém tới, như chém tan vạn quân.

Chính là đệ nhất danh tướng của Dặc quốc, Diêm Pha!

Tề quân cũng đã sớm có sự chuẩn bị!

Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, đã hiểu rõ toàn bộ chiến trường. Mặc dù tình thế thay đổi ngoài ý muốn, nhưng vẫn đang chiếm ưu thế! Chu Hùng hồn nhiên không sợ hãi, trực tiếp vung tay áo, quát: "Nối giáo cho giặc, giết!"

Hai vị cường giả Thần Lâm thoáng chốc va chạm, binh lính xung quanh vẫn chưa kịp tản ra đã ngay lập tức bị tai vạ, trực tiếp chết hơn mười người!

Trọng Huyền Thắng căn bản không kịp, cũng rất khó khống chế nơi đây, hắn ta thậm chí còn suy xét đến việc tách khu vực này ra, để những binh sĩ khác nhanh chóng kết trận binh sát, hình thành chiến lực – nếu như để mặc hai vị Thần Lâm giao chiến trong binh trận, muốn giết chết Chu Hùng, với sức mạnh của cường giả Thần Lâm, có thể tạo ra lợi thế cho Tề quân có binh lực ít hơn.

Chu Hùng cần phải mau chóng giết chết Diêm Pha, trợ giúp chiến trường Mân Tây đạt được thắng lợi, sau đó tranh thủ thời gian đến cứu viện Thái Dần đang mai phục ở Thiệp Sơn.

Cho nên bọn họ cũng không nương tay, trong nháy mắt liền tiến vào chém giết sinh tử! Hai bóng người lộn vòng qua lại, lúc trên lúc dưới, linh thức đều cơ hồ ma sát tạo nên tia lửa!

Ánh sáng thuật pháp nổ đùng đoàng như pháo hoa.

Hơi hơi nhích đến gần, đều sẽ nhận lấy kết cục tan xương nát thịt.

Nhưng mà những dư âm chiến đấu kinh khủng này, ở ngoài phạm vi nhất định, liền bị một vòng lửa phân cách, đó là do Khương Vọng dùng Tam Muội Chân Hỏa để ngăn cản dư âm.

An toàn!

Cảm giác truyền đến tin tức như vậy.

Sau trận chiến thành Ngọ Dương, Hạ quân quả nhiên còn có chiêu sau, lại dẫn chiến tranh ra khỏi thành Ngọ Dương, dùng đại quân mai phục ở Mân Tây! Thậm chí, dưới tình huống chịu áp chế, còn âm thầm điều tu sĩ cấp bậc Thần Lâm tham chiến!

May nhờ Trọng Huyền Thắng cẩn thận, nghĩ biện pháp điều Diêm Pha tới.

Lúc này cuộc chiến Thần Lâm khơi dậy bóng sáng bay lượn, sát khí tiêu tán. Khương Vọng bay lượn như chim, xoay quanh phạm vi giao chiến của hai vị Thần Lâm. Lúc trước lúc sau, cầm những binh lính không kịp thoát khỏi phạm vi trận chiến ném ra ngoài, một tay một người, ném như ném lao.

Tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng tư thái lại hết sức tiêu sái, bước đi như dạo chốn sân vắng. Thậm chí Trường Tương Tư còn chưa được rút ra... Có Diêm Pha ở đó, Thần Lâm cũng thế.

Từ bất cứ góc độ nào thì hiện tại cũng an toàn.

Khương Vọng tự biết bản thân không có năng lực chỉ huy quân đội, nhưng cứu thêm mấy đồng đội, vẫn đủ khả năng.

Có lẽ là tin tưởng năng lực dùng binh của Trọng Huyền Thắng, có lẽ là tự tin với thực lực bản thân, tuy là chém giết trong đại quân, tâm trạng của Khương Vọng lại rất bình tĩnh, không chút cảnh giác.

Không đúng!

Sao có thể hoàn toàn không có cảnh giác?!

Cảm giác nguy hiểm theo bản năng cũng không tồn tại, nhưng mà logic đơn giản nhất báo với Khương Vọng rằng, có điều không đúng. Thân ở chiến trường, đôi bên có mấy vạn quân đang chém giết, trong binh sát cuồn cuộn, sao có thể không có chút nguy hiểm nào?

Cơ hồ là vừa có suy nghĩ, liền có một chút ánh lửa, dùng bản thân làm trung tâm, trong nháy mắt bành trướng ra.

Giống như một quả cầu lửa lộng lẫy, bao bọc bản thân bên trong.

Hỏa Giới hoa lệ, chỉ bọc quanh người ba thước!

Giống như một viên bồ đề rực lửa.