Chương 2743 Hãy Đến (1)
Mỹ tửu của Lộc Sương quận ở Tề quốc, nổi tiếng khắp thiên hạ. Đặc biệt là hệ liệt "Tầm Lâm", vô cùng thịnh hành ở Lâm Tri, đương nhiên cũng được các quốc gia vùng Đông vực săn đón. Tuyệt phẩm nhất trong đó có tên là Lộc Minh, một năm chỉ làm ra không quá hai mươi vò. Yến tiệc lớn nhỏ thường uống cái này nhất.
Lúc này, trong khi thiên ti vạn lũ kiếm khí đang ngang dọc tới lui va chạm trong linh thức này, tiếng cười tự tin lại không gò bó của người trẻ tuổi kia, xuyên thấu qua ra cả bên ngoài linh vực vùng đất tuyết chưa tan hết, như tiếng ca dưới ánh trăng.
Trong lòng Diêm Pha không khỏi cảm khái.
Cười nói về sự sống và cái chết, đánh cược với mạng sống của mình.
Thế cục Thần Lâm, tuyệt vọng đến như vậy.
Hào khí quá tốt!
Khó trách sau khi Lận Kiếp quay trở về từ Tinh Nguyệt nguyên, trong miệng đều là Khương Vọng, câu nào cũng là khen ngợi hết lòng.
Nếu tất cả thiên kiêu của Tề quốc đều như vậy, chẳng phải quyền bá chủ của họ sẽ tiếp tục trong một nghìn năm nữa hay sao?!
Ông ta thật sự không thèm để ý tới Khương Vọng nữa, một đao bổ nhào, bao trùm Chu Hùng!
"Ta cá với ngươi, xem xem đao của nhà nào đó có gỉ hay không!"
Không phải là Diêm Pha đã hoành hành ở trên chiến trường hơn cả trăm năm, mà lại không thể tự do và dễ dàng như một chàng trai trẻ hai mươi tuổi được.
Chỉ là ông ta đang phải gánh vác trọng trách của cả một quốc gia, cho nên ông ta khó tránh khỏi phải suy nghĩ nhiều hơn.
Lần này buông xuống lo lắng, Chu Hùng trong nháy mắt liền gặp bất lợi!
Khương Vọng không phải là người có thể dễ dàng bị giết chết, cho dù Chu Hùng là một cường giả Thần Lâm Cảnh kết hợp giữa Nho giáo và Pháp gia, thì nếu muốn giết Khương Vọng, ông ta phải huy động một lực lượng vô cùng lớn. Vả lại đối thủ của Chu Hùng lại là một vị lão tướng sa trường như Diêm Pha.
Ông ta dựa vào cái gì mới dám phân tâm? Dựa vào cái gì để dám phân chia lực lượng của bản thân?
Phân tâm đi giết Khương Vọng cũng có nghĩa là đang cho Diêm Pha cơ hội giết chết ông ta!
Thậm chí ông ta cũng đã có quyết tâm hy sinh bản thân để giết chết Khương Vọng và Diêm Pha, nhưng rõ ràng không đáng để hy sinh bản thân chỉ để giết chết một mình Khương Vọng..
Vì quốc gia hay vì bản thân, đều không đáng giá.
Chỉ sau đó, một tia kiếm khí của Khương Vọng mới thoát ra, đã tránh qua tranh trường đao hung hãn của Diêm Pha.
Chu Hùng đột nhiên quay đầu lại, thêu dệt văn khí thành trường ca –
"Tướng quân bách chiến thân danh liệt! Hướng Hà Lương, hồi đầu vạn lý, cố nhân trường tuyệt!"
Đạo nguyên đang dâng trào, trong cơ thể có giang hà.
Trong không trung trắng xóa bao la, kim qua thiết mã đột nhiên xuất hiện, đao thương xuất hiện như rừng rậm! Ngay lập tức bao vây Diêm Pha.
Cờ bay phấp phới, ngựa đạp chiến trường, xông thẳng về phía Khương Vọng.
Mặc dù là một cường giả quanh năm canh giữ Trường Lạc phủ, mặc dù ông ta lập được khá ít thành tựu trong binh pháp, nhưng năng lực sát phạt tranh đấu của Chu Hùng lại cực kỳ lợi hại. Khương Vọng dùng cái chết để đánh cược phá vỡ thế cục của ông ta.
Ông ta bèn nhanh chóng chuyển sang phương án chiến đấu thứ hai, ông ta muốn kéo Khương Vọng và Diêm Pha vào một cuộc hỗn chiến tầm gần.
Trong cuộc đối đầu trực diện giữa Thần Lâm và Thần Lâm, một tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh không bắt kịp tiết tấu, thì chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi. Mà khoảng cách càng gần, chiến đấu càng kịch liệt, tu sĩ dưới Thần Lâm Cảnh càng khó bắt nhịp tiết tấu hơn... bởi vì tất cả sự chênh lệch, đều bị kéo dài hơn trong trận chiến mà khoảng cách giữa sinh và tử là vô cùng nhỏ bé.
Tuy là linh vực của Diêm Pha đang làm giao động linh vực của Chu Hùng, quấy nhiễu lẫn nhau, khó thấy được kỳ công.
Nhưng vẫn có văn khí bàng bạc văn khí náo động đất trời.
Làm một áng văn chương, nhưng lại giống như tướng quân bày trận, chiến sĩ tử trận trên chiến trường. Có thăng có trầm, có bắt đầu và có cả kết thúc.
Hảo nam nhân, dùng thương làm bút dùng máu làm mực, đại hào sơn hà hảo hành văn!
Dưới ảnh hưởng của những bí thuật Nho gia đáng sợ như vậy, tiếng hạc cô và tiếng đỗ quyên lại vang lên, từng tiếng từng tiếng thật thê lương!
Tiếng của hạc cô là "hành bất đắc dã ca ca".
Tiếng đỗ quyên kêu "bất như quy khứ".
Hạc cô thê lương, đỗ quyên bi ai.
Giơ tay nhấc chân lại là hai môn siêu phẩm đạo thuật, chính là vì để ngăn cản bước chân của Khương Vọng, để cho hắn tham gia vào cuộc hỗn chiến sinh tử giữa một tấc vuông này!
Tất nhiên, Diêm Pha đang cố gắng hết sức để cắt đứt mối liên hệ này, muốn cùng Chu Hùng gặp chiêu phá chiêu, nhưng điều khiến ông ta không ngời tới chính là Khương Vọng lại không hề phản kháng chút nào!
Hắn căn bản không hề chống lại sự kêu gọi của hai môn siêu phẩm đạo thuật, thậm chí còn chủ động tăng tốc độ, trong nháy mắt, chung quanh sáng ngời, Thiên Phủ mở ra, Kiếm Tiên Nhân giáng thế, vung kiếm xông vào trong đoàn chiến đấu!
Chu Hùng vô cùng kinh ngạc nhìn thấy ánh mắt của vị thiên kiêu trẻ tuổi của Tề quốc kiêu ngạo này, trong đó không có sự sợ hãi, chỉ có sự tự tin vô song và sự phấn khích của sự háo hức muốn thử!
Người trẻ tuổi này, Khương Thanh Dương này, có can đảm tham gia trận chiến của Thần Lâm ở cự ly gần, chiến đấu trong trận chiến sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc!
Nên biết rằng trong một cuộc chiến như vậy, xác suất tử vong của kẻ yếu sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Dù đây là địch nhân của địch quốc, dù là kẻ địch của Chu Hùng. Nhưng Chu Hùng phải thừa nhận rằng điều này khiến cho một người đã bước qua tuổi trung niên như ông ta, cũng đột nhiên sinh ra vài phần hào hứng.
Khiến ông ta nhớ lại thời niên thiếu khoa khoang tùy ý của bản thân mình!
Tuy là ông ta là vương hầu tướng quân, danh gia vọng tộc, nhưng cũng có nhiệt huyết tiến vào hầu họng, có thiếu niên một khi tức giận liền rút kiếm.
Giờ phút này văn khí trực tiếp cuộn trào, linh thức co rút lại vô tận, sát nhập với bề mặt bên ngoài của kim khu ngọc tủy.
Ông ta quyết định buông mở quyền cước mà ông ta đã không bộc phát trong nhiều năm, quyết định cần rỡ tranh đấu như vậy một lần.
Không phải chỉ có người Tề quốc mới có dũng khí quyết tử, cũng không phải chỉ có Tề quốc mới có thiếu niên anh hùng.
Tuy ta đã không còn là thiếu niên, nhưng cũng có một trái tim của thiếu niên.
Không phải là muốn đánh cuộc sinh tử, so dũng khí sao?