Chương 2751 Mặt trời mọc (2)
Bên phía Hạ quốc, là ai, tạo nên sơ suất lớn đến mức này?
Chẳng lẽ là Xúc Công Dị, người phụ trách bắc tuyến Hạ quốc? Nhưng vị chân nhân này đã không hỏi chính sự lâu rồi, lâm nguy xuất sơn, có thể gánh nổi trách nhiệm như thế sao?
Thái Húc chần chờ một thoáng, nói: "Là quốc sư đại nhân."
Hề Mạnh Phủ!
"Đi thôi." Nhậm Thu Ly chỉ nói thế.
Bên tai đã nghe thấy âm thanh quân đội tập hợp, trong thành Đồng Ương, mỗi một đội quân, cũng đã thay phiên lên tường thanh không dưới hai mươi lần.
Không biết Trường Sinh Quân có thể ra tay lần này hay không?
Cũng thật tiếc... không thể nhìn thấy.
Từ năm đó bị Sở thiên tử tước bỏ niên hiện, Trường Sinh Quân liền thiếu lý do xuất hiện, hàng năm đều ở thiên ngoại tu hành. Trước đó không lâu mới trở về nam vực, còn chưa thể hiện thực lực trước mặt người khác. Còn không biết nhiều... năm như vậy, rốt cuộc thu hoạch thế nào, không biết thực lực đã diễn tiến đến cảnh giới khó lường bực nào.
Tóm lại mỗi lần bà ta gặp, thì cảm giác khó dò lại tăng lên ba phần.
Chỉ là, cứ thế đi.
Bà ta tò mò thực lực hiện giờ của Trường Sinh quân, nhưng không quá để ý đến chuyện thắng bại giữa Tề Hạ.
Bà ta nghĩ, đối với việc Dịch Thắng Phong chết...
Lục Sương Hà đoán chừng cũng sẽ không để ý lắm.
"Hề Mạnh Phủ! Hề Mạnh Phủ! Hề Mạnh Phủ!"
"Tiên đế giao cho ngươi xử lý quốc sự, ngươi lại dùng cục diện vỡ nát rối rắm như vậy để báo đáp sao?!"
"Đại Hạ coi ngươi là quốc sư, ngươi lại coi dân chúng nửa nước là quân cờ, vứt bỏ! Nếu thiện ác có báo, Hề Mạnh Phủ ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Hề Mạnh Phủ ngồi ở một góc trên cổng thành, ánh mắt lại hoảng hốt nhìn nơi xa. Ông ta có thể nhìn thấy lầu xe Nhung Trùng cao lớn trong hàng ngũ Tề quân, có lần ông ta muốn hóa giải phỏng chế, có thể thắng được một chiếc hay không. Điều đến Lâm Truy rất nhiều ám tử để trộm bản vẽ, cũng không có ai có thể còn sống trở về.
Cho dù là chân nhân đương thời thấm nhuần bản chất thế giới, chỉ là nhìn, quả thật cũng không nhìn ra thứ mà quân giới bậc này giấu kín.
Cho đến tận bây giờ, ông ta cũng chỉ có thể cảm khái.
Thật hy vọng, những thứ tốt như vậy, Hạ quốc cũng có thể có được.
"Hề Mạnh Phủ, Đại Hạ vĩnh viễn mất đi dân tâm phía Đông, ngươi là tội nhân thiên cổ!"
"Xã tắc ngàn năm bị lật đổ, chính là bởi vì Hề Mạnh Phủ ngươi!"
Bên tai từng trận từng trận quát mắng, loáng thoáng, lúc lên lúc xuống, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có lúc nào yên tĩnh.
Chân nhân đương thời, sao lại có biến hóa như thế?
Sở dĩ ông ta nghe thấy, là bởi vì... những thứ đó, trong tương lai tất nhiên sẽ "thật sự" xảy ra.
"Hề Mạnh Phủ!"
A, thanh âm này thật ra lại có "thật" ở hiện tại.
Hề Mạnh Phủ nhẹ nhàng liếc nhìn, quả nhiên nhìn thấy Liễu Hi Di bước đến.
Lão quốc tướng có thói quen hay phẫn nộ này, lần này ngược lại không trực tiếp chỉ vào mũi chửi má nó, mà ánh mắt lại vô cùng phức tạp.
"Dân chúng các phủ phía đông, sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi." Ông ta nói như thế.
Hề Mạnh Phủ cũng không nói lời nào.
Bước chân hùng hổ của vị quốc tướng Đại Hạ hung hăng này, không biết vì sao thoáng hòa hoãn.
Ông ta đến gần, giọng nói cũng không quá vang dội: "Ngươi chủ đạo kế hoạch chiến lược này, mở rộng ra biên giới, dùng Quý Ấp làm mồi nhử, đưa thiên tử vào chốn hiểm nguy. Cho dù thiên tử có rộng lượng thế nào, cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
Hề Mạnh Phủ vẫn trầm mặc.
Từ bỏ toàn bộ phía đông đế quốc, từ bỏ hàng ngàn hàng vạn quân dân đang sống sờ sờ. Chuyện này nhất định phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm. Là kế hoạch mà Hề Mạnh Phủ đưa ra, là ông ta "mạnh mẽ ép buộc","thuyết phục" một đám văn võ chúng thần Đại Hạ. Là ông ta tự mình an bài, viết ra điều lệnh, đương nhiên hẳn phải do ông ta đứng ra gánh chịu.
Hoàng đế không thể không tha thứ cho Võ vương, không dám không tha thứ cho Mân vương, cho nên tất nhiên cũng chỉ có thể không tha thứ cho quốc sư...
Những đạo lý này, sao ông ta lại không hiểu?
Nhưng ông ta trầm mặc quá ngoan cố.
So với tường thành thành Đồng Ương này lại càng ngoan cố.
"Quân dân oán thán, đổ lên một mình ngươi, ngươi có biết ngươi sẽ chết như thế nào không?" Liễu Hi Di càng đến gần hơn, thậm chí có hơi tức giận hỏi.
Hề Mạnh Phủ có hơi ghét bỏ nhíu nhíu mày, ông ta luôn không thể nào chịu được mùi thuốc phiện trên người người này. Tính tính nóng nảy, không rời thuốc phiện, hơn nữa còn luôn cậy già mà lên mặt.
"Thất phu! Biểu cảm này của ngươi là gì!" Liễu Hi Di lại nâng cao giọng.
Hề Mạnh Phủ cuối cùng vẫn không nói gì, mà trực tiếp đứng dậy, phủi phủi mông liền đi xuống dưới cổng thành. Còn giống như đứa nhỏ hoang dã mới từ trên thuyền bước xuống của rất nhiều năm trước kia, không có lễ độ, không có giáo dưỡng – mà quả thực cũng không có ai dạy, không có ai nuôi.
Phía đông nổi lên một mảnh màu trắng bạc.
Trên cổng thành thành Đồng Ương, quốc sư và quốc tướng của Hạ quốc nhìn nhau chán ghét, hai bóng người gầy gò, đi lướt qua nhau, hoàn thành lần thay ca này.
"Cấp báo! Cấp báo!"
Một chính tướng Thần Vũ quân, bay nhanh vào thành, trong giọng nói không giấu được sự vui sướng...
"Nam Thiên sư Ứng Giang Hồng của Cảnh quốc, giết chết Bắc Cung Nam Đồ, đại phá Thiết Phù Đồ, Mục quốc đã chiến bại!"
Liễu Hi Di và Hề Mạnh Phủ đột nhiên xoay người, hai vị chân nhân đương thời đều biến sắc! Vẻ mặt Liễu Hi Di vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt Hề Mạnh Phủ lại như khóc như cười.
⚝ ✽ ⚝
Tin tức chấn động lòng người này, trong khoảnh khắc truyền ra toàn thành, khiến toàn thành đều chấn động.
Toàn bộ thành Đồng Ương, không khí vui sướng ầm ầm nổ tung, lướt qua những ngày ủ dột.
Từ hai mắt đẫm lệ của Hề Mạnh Phủ nhìn thấy, nơi chân trời đúng là có một vầng mặt trời đỏ xuất hiện, tỏa ánh sáng mờ vạn dặm, rất rực rỡ!