← Quay lại trang sách

Chương 2756 Không hề quay đầu lại (1)

Hề Mạnh Phủ cho rằng –

Bất luận Cảnh quốc Tề quốc nghĩ thế nào, Hạ quốc vẫn cần thể hiện sức mạnh của mình. Cần phải cho Cảnh quốc biết, đại quân Cảnh quốc xuôi nam, có thể trả giá ít nhưng vẫn có thể giành được thắng lợi. Cần phải cho Tề quốc biết, nếu Tề quốc muốn phạt diệt Hạ quốc, cần phải trả giá rất lớn, hơn nữa còn có tính mạo hiểm rất lớn, phải gánh chịu nguy cơ rất lớn.

Trên cán cân chiến lược của song phương Tề Cảnh, biến chính mình thành quả cân. Khiến cho người trước nghiêng về cán cân "rút quân", người sau nghiêng về cán cân "xuôi nam".

Đây chính là việc Hạ quốc phải làm.

Mà ở trên điểm này, ông ta và Võ vương hẳn là nhất trí.

Hề Mạnh Phủ thầm suy nghĩ mọi thứ, sau đó không nói một lời.

Tự Kiêu biết, ông ta hẳn đã hiểu ý của mình. Tiện tay cầm lấy một chén rượu, đưa cho vị quốc sư này, ý bảo uống cạn, ý bảo vui mừng.

"Tên đã rời cung, sao có thể thu hồi được?" Tự Kiêu nói: "Còn nữa, mặc dù Cảnh quốc đã rảnh tay, Tề quân hoàn toàn đã trở thành châu chấu sau thu, nhảy nhót không lâu nữa. Nhưng Đại Hạ chúng ta lập quốc ngàn năm, há có thể ỷ lại mọi chuyện vào Cảnh quốc? Sở dĩ chúng ta có thể giữ vững pháp chế độc lập, không đến nỗi giống như Thịnh quốc, ngay cả thiên tử lên ngôi cũng cần phải đến núi Đại La tiếp nhận thụ phong, nó là kết quả mà chúng ta chiến đấu đẫm máu để giành lấy sao?"

Ông ta vung tay áo lên, trực tiếp đứng dậy nói: "Cảnh quốc đương nhiên sẽ đến. Nhưng bất luận lúc nào Cảnh quốc đến, đều không ảnh hưởng đến quyết tâm muốn cho người Tề một bài học sâu sắc của chúng ta! Chư vị đồng liêu, chuẩn bị chiến tranh đi!"

Hề Mạnh Phủ và Mân vương vốn không hề qua lại, nhưng lúc này lại có thể quỷ thần xui khiến. Đi tới.

"Điện hạ có tâm sự sao?" Ông ta hỏi.

Ngu Lễ Dương ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc nhìn sang. Đối với người không kịp né là Hề Mạnh Phủ, ông ta ngược lại không có biểu hiện đặc thù gì. Chỉ nói: "Giống như quốc sư, lo lắng vì quốc sự."

Thật là một tướng mạo tốt, môi hồng răng trắng, cùng với hoa sen nở quanh người tôn nhau lên, đẹp như đang ở trong một bức họa.

Hề Mạnh Phủ chậm rãi đi trên cầu đá: "Cảnh quốc rất nhanh liền có thể rảnh tay, điện hạ có thể hơi buông lỏng một chút lo lắng rồi."

Ngu Lễ Dương nhìn ông ta: "Vậy vì sao quốc sư lại tâm thần không yên thế?"

Hề Mạnh Phủ liền dừng giữa cầu đá, không đi vào trong đình nữa. Lẳng lặng nhìn bóng nước ngoài hồ, hỏi: "Điện hạ cho rằng, Tề thiên tử sẽ chọn lựa thế nào? Ông ta sẽ lệnh Tào Giai rút quân sao?"

Ngu Lễ Dương nhìn thì quan tâm, nhưng không quá quan tâm nói: "Chắc là có đi. Mục quốc bại trận, gần ngay trước mắt. Tề quốc so với Mục quốc mạnh hơn bao nhiêu? Ông ta dựa vào đâu để tác chiến hai tuyến, khiêu chiến Cảnh quốc?"

"Chỉ hy vọng như thế." Hề Mạnh Phủ nói.

Ông ta dừng một chút, lại nói: "Điện hạ là nhân vật bậc nào, thật sự không nên để ý đến chút lời đồn đãi."

Ngu Lễ Dương sửng sốt một thoáng, nhìn lá sen xanh, hoa sen hồng bên cạnh, cười: "Ta cả đời lãng đãng, có gì cần để ý đâu?"

Ngu Lễ Dương không thèm để ý, nhưng mà có người, cần để ý...

Có người cả đời chỉ cầu được hài lòng, có người cả đời chỉ sống vì một cái tên.

Ông ta không quan tâm đến danh tiếng của mình, cũng không thể không quan tâm đến danh tiếng của người đó.

Hề Mạnh Phủ lần này trầm mặc thật lâu.

Sau đó nói: "Hoa sen là hoa quý không nở vào mùa xuân, ta đã từng vì thế mà tiếc nuối, sau đó rời thuyền, liền không thèm để ý những thứ này. Điện hạ có thể đổi chu kỳ nở hoa, thay đổi thời tiết, vĩ lực gần với tự nhiên, vẫn không khỏi tiếc nuối. Cho nên sơn hà dễ đổi, bản tính lại khó dời..."

"Xin điện hạ trân trọng."

Cuối cùng ông ta chỉ nói một câu như vậy, liền xoay người rời khỏi đây.

Nhìn hình bóng bước đi xa dần trên cầu đá của Hề Mạnh Phủ, Ngu Lễ Dương có chút cảm giác đã giải quyết xong chuyện phía sau.

Ông ta biết Hề Mạnh Phủ đưa ra quyết định gì, phải gánh chịu gì.

Tất nhiên cũng hiểu rõ, Hề Mạnh Phủ chọn cho mình con đường gì.

Ngay cả trước đây không quen biết, không qua lại.

Lúc này cũng không khỏi cảm thấy.

Vào mùa xuân này mới bắt đầu hiểu Hề Mạnh Phủ, cũng có thể coi là một sự tiếc nuối.

Nhưng sự tiếc nuối trong đời, không chỉ dừng lại ở hoa sen.

Không chỉ có màu hồng...

Ngày 4 tháng 1 năm 3921 đạo lịch, đại tế tư thần miện giảng đạo của Mục quốc, Bắc Cung Nam Đồ chiến tử trong vạn quân.

Người Hạ vui mừng, người Tề cả kinh.

Thiện hạ chấn động!

Theo Đại Tề Khởi Cư Chú ghi lại, ngày đó Tề thiên tử đang phê duyệt tấu chương, nghe thấy tin tức về trận chiến này,"Vẻ mặt như thường, còn hỏi bữa trưa có cá hay không".

Đưa bút chấm mực, tự viết một phong thư, sai người đưa đến tiền tuyến.

Trong thư chỉ có 7 chữ.

"Chuyện phạt Hạ, ngươi toàn quyền quyết."

Trong bức thư này, thiên tử còn chơi chữ một chút.

Bởi vì "toàn" chính là tên Tào Giai...

Cho nên nửa câu sau đã nói rõ "Ngươi cứ toàn quyền tự quyết định."

Cũng có thể là đang thân mật nói "Tào Giai à, tự ngươi quyết định đi."

Chỉ bảy chữ ngắn ngủn, lại lộ vẻ quân tâm ủng hộ, lại cực kỳ thong dong!

Khởi Cư Chú còn viết rằng: Chuyện lớn, cũng chỉ là chuyện tầm thường, nắm giữ càn khôn mà không quan tâm cát hung, lòng dạ thiên tử chính là vậy!

Ở tiền tuyến, sau khi Tào Giai nhận được thủ dụ của thiên tử, phản ứng cũng rất bình tĩnh. Không thấy sự khẳng khái "kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ", cũng không có sự bi tráng "Có thể liều mình vì thiên tử", chỉ là bình tĩnh, sau giờ ngọ, truyền ba vị thống soái Cửu Tốt đến...

"Hôm nay có chuyện tốt, cho thành Đồng Ương thêm một chút áp lực."

Tào Giai vẫn không nóng không lạnh, nói rất bình tĩnh. Lại giống như vẫn có đủ kiên nhẫn, để đối mặt với trận chiến này.

Nhưng quân giữ thành Đồng Ương, nhất định phải thể hiện, sau khi bọn họ đại bi đại hỉ xong, có còn có thể phòng thủ kiên cố như lúc ban đầu hay không.

Mà lúc này đây, toàn bộ trận chiến phạt Hạ, vẫn vận hành theo quán tính vốn có của nó.

Bắc tuyến đánh rối tung rối mù, đông tuyến vẫn còn đang công thành đoạt đất.

Hô Dương quan vắt ngang hai phủ Lâm Vũ, Hội Minh cứng như bàn thạch, Xúc Thuyết thề sống chết không hàng, sau khi Tề quân dốc sức chinh phạt không có kết quả, quả thật chỉ vây chứ không tấn công. Chủ lực phân tán, đi càn quét những nơi dễ dàng công phá hơn.

Đại trận hộ thành của thành Ngọ Dương bị tắt di, phủ Hội Minh vừa mới giương cao cờ hiệu, lại bị chém rơi.

Phàn Ngao cũng đã từ bỏ đồng cỏ Thiên Phong, tháo chạy chung quanh.

Chiến lực biên quân phủ Cẩm An không tầm thường, khóa chặt biên giới, nam chấn nhiếp Lương binh, bắc chống cự Tề quân đến từ hai phủ Phụng Lễ, Hội Minh, nhất thời vẫn là pháo đài.