Chương 3859
Phủ Phụng Thiên xảy ra hung án thì có liên quan gì đến phù Đạo Lăng?" Tiêu Lân Chinh không hiểu lắm, Cảnh quốc lớn như vậy, mỗi ngày không biết xảy ra bao nhiêu việc, sao có thể chỉ vì một cái hung án mà đã đóng quan?
Hắn ta nhịn không được hỏi: "Ai xảy ra chuyện mà phải làm rầm rộ như vậy?"
Vị tướng giáo kia hơi khó xử.
Tiêu Lân Chinh lại nói: "Biểu huynh của ta là Bùi Hồng Cửu, nói đi đừng ngại!"
Tướng giáo bèn nói: "Tổ chức sát thủ Địa Ngục Vô Môn ám sát quán quân nội phủ Hoàng Hà Chi Hội năm 3896 Đạo Lịch – Du Khuyết, tiện tay đồ sát một trăm ba mươi bảy nhân khẩu trên dưới Du gia! Chỉ duy nhất một thiếu niên mười lăm tuổi là Du Thế Nhượng còn sống sót, bị giữ lại để báo tin."
Tần Quảng Vương và Biện Thành Vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có xúc động muốn chửi thề.
Ngỗ Quan Vương nhịn không được mà nhìn bọn họ một cái... Chẳng phải Biện Thành Vương ngươi không thích giết người miễn phí hay sao? Chẳng phải Tần Quảng Vương ngươi luôn tôn trọng quy củ của Biện Thành Vương hay sao? Sao còn liên thủ làm ra một thảm án diệt môn như vậy? Sự tàn nhẫn của ta chỉ ở mặt ngoài thôi, hung ác thực sự vẫn là các ngươi!
Tiêu Lân Chinh có dự định với lần Hoàng Hà Chi Hội tiếp theo, đương nhiên biết rõ chuyện của Du Khuyết, nhưng cảm giác lớn nhất vẫn là kinh ngạc: "Tổ chức sát thủ này từ đâu nhảy ra vậy? Muốn tiền không muốn mạng như vậy, dám nhận đơn ở Cảnh quốc chúng ta? Nghèo đến điên rồi hả?"
Mặt trái xoan Ngũ Mẫn Quân đứng trên khoang thuyền nói: "Hình như có chút ấn tượng. Có phải là tổ chức sát thủ từng gây chuyện ở Hữu quốc? Là cái tên này sao?"
"Khụ." Tần Quảng Vương ho nhẹ một tiếng: "Hình như thế, ta có ấn tượng. Nghe nói thủ lĩnh của bọn họ vô cùng cường đại."
"Cường đại cái gì?" Tiêu Lân Chinh khịt mũi coi thường: "Đó là vì còn chưa bị đưa vào danh sát diệt trừ của Kính Thế Đài, nếu không đã bị xóa sổ từ lâu rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Kính Thế Đài của chúng ta rất lợi hại." Tần Quảng Vương nhẹ giọng cười nói.
Ngũ Mẫn Quân cũng xuất thân danh môn, tu sĩ thiên tài Ngũ Tướng Thần từng lên chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên lúc trước chính là đường huynh của nàng.
Thấy Trương Vọng dịu dàng nho nhã như vậy, càng thêm tán tướng, đúng là một người khiêm tốn.
Có điều Trương gia này không có danh tiếng, gia thế không được tương xứng cho lắm. Nhưng là người tu hành, cũng không cần phải quá để ý những thứ này. Bèn nói: "Trương huynh chớ để bụng, không phải Tiêu sư huynh nhằm vào huynh đâu. Hắn vô cùng thích Kính Thế Đài, lúc nào cũng muốn sau này vào đó nhập chức."
Tiêu Lân Chinh càng nghe càng thấy khó chịu, lại nói với tướng giáo kia: "Nhưng cho dù bắt sát thủ thế nào thì cũng đâu cần cản đường chúng ta? Chúng ta đều là học sinh học đạo nghiêm chỉnh, nhân phẩm đáng tin, gia thế trong sạch, có thể mở một cánh cửa nhỏ cho chúng ta được không?"
Tướng giáo lắc đầu: "Cái này thật sự không được.
Cấp trên đã hạ lệnh thép, không cho phép bất cứ người nào vượt quan."
Biện Thành Vương vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng, dựa thuyền mà đứng, âm thầm dẫn động sức mạnh Lục Dục Bồ Tát, đẩy mạnh cảm xúc nôn nóng của những người trẻ tuổi đánh yêu này.
Tiêu Lân Chinh phiền não: "Lệnh là lệnh chết, người là người sống, chẳng lẽ ngươi còn muốn đối đãi với Tiêu Lân Chinh ta như đối đãi với phạm nhân, cấm tiệt tự do của ta?"
Tướng giáo cũng kìm nén cảm xúc: "Tiêu công tử, đừng khiến tại hạ khó xử."
Lúc này Lục Dục Bồ Tát càng khác với lúc trước.
Xếp bằng trên không trung Nguyên Thần Hải, dáng vẻ trang nghiêm, đôi mắt Phật từ bi nổi lên một tia Tam Muội Thần Hỏa, xoay trái là đố kỵ, rẽ trái là lửa giận.
Mà trong quá trình thấm nhuần Tam Muội, Biện Thành Vương đang nhập định lại không ngừng chải vuốt và thành lập nhận biết đối với thế giới.
Bí thuật phẩm cấp cũng không được tính là cao trước kia, nay lại đạt được thăng hoa trong thần hỏa.
Sức mạnh dẫn động cảm xúc của Lục Dục Bồ Tát càng lan rộng, dưới sự khuếch tán của tiên niệm, cả hò Sung Loan cuồng vũ trong yên lặng vô hình!
Chợt có một chiếc thuyền buôn bắt đầu rối lợn: "Thực phẩm tươi sống trong thuyền của ông phải vận chuyển đến Ngụy cuốc, để tới sáu ngày là sẽ mục nát. Từ phủ Triêu Thiên vận chuyển đến đây đã mất hai ngày. Các ngươi không thèm thông báo một tiếng, đột nhiên phong quan ba ngày! Mặc kệ sống chết của bọn này sao?"
Trên tàu chở khách cũng có người gào thét nát ruột: "Ta phải tới Long Môn Thư Viện tham gia thi cử, nếu ngươi báo trước từ sớm ta sẽ không đi con đường này! Bây giờ không kịp nữa rồi phải làm sao đây? Ta học tập cực khổ mười năm, tiền đồ của ta ai đền được?"
"Mẹ nó chứ, phủ Phụng Thiên có hung án, muốn đóng Xích Ngô Thủy Quan! Kính Thế Đài làm ăn kiểu gì vậy?"
"Xông qua, xông qua!"
Gần như chỉ trong nhảy mắt, cả mặt hồ bỗng trở nên hỗn loạn.
Thuyền lớn ép thuyền nhỏ, thuyền buôn đụng thuyền chiến, tiếng rút đao, tiếng gào thét, tiếng la khóc, loạn cả lên.
Để xóa sạch mọi dấu vết của cuộc tấn công, Biện Thành Vương thật ra đã cố ý áp chế lực lượng, khiến bản thân trở thành người dẫn dắt cảm xúc chứ không phải là kẻ thao túng. Hắn chỉ là ném một tia lửa cảm xúc vào chảo lửa ưu tư đang bùng cháy và lan tỏa không ngừng, từ đó một cuộc bạo loạn như một ngọn lửa dữ dội đã nổ ra.
Bằng không, với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần đối mặt đã có thể khiến cho mấy người này ghen tị đến phát cuồng, tức giận đến phát điên.
Sau khi cuộc bạo loạn cảm xúc đã xảy ra, thì nó tự có khả năng lan tràn và phát triển.
Dưới sự chỉ đạo bình tĩnh của Biện Thành Vương, cuộc hỗn loạn này giống như ngọn lửa thiêu rụi đồng cỏ khô, lan tràn tới mức không thể ngăn cản!