Chương 4025
Vô Hán Công phá phong ấn, hóa Long Ma, giết Ma Linh, tự cắt lịch sử, toàn bộ những hành động này, với tầm mắt của hắn khó có thể nhìn ra cái gì nhưng với những nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất siêu phàm, nhìn được phong cảnh ở nơi xa, luôn có thể nhận được thu hoạch. Mà Vô Hán Công không che không đậy, để mặc cho họ học tập.
Quả thực là thầy của vạn thế!
Khoảng cách thời gian bị xóa đi, tốc độ trôi đi của thời gian trong thế giới này cùng thế giới bên ngoài đã trở thành một.
Nạn diệt thế đã kết thúc, Nguyễn Tù cùng Quan Diễn mang đến tinh quang bên ngoài Thiên Xu, thế giới Phù Lục chưa bao giờ được tự do như thế.
Dưới tinh quang là sơn hà rực rỡ.
Khánh Hỏa Kỳ Minh điều khiển thân thể khổng lồ của mình đến gần, nói với Khương Vọng: "Bằng... hữu, ta bắt lão giúp ngươi."
Khương Vọng nghĩ nghĩ, truyền âm cho hắn ta: "Bây giờ ngươi đã là thần thủ hộ của thế giới Phù Lục, trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là khôi phục trật tự của Phù Lục, trấn an bách tính của Phù Lục, giảm thiểu ảnh hưởng sau tai nạn."
Dù sao hắn cũng là người đã từng tham gia đại chiến dịch, cũng từng nắm giữ quyền lực cấp cao, biết một khi trật tự sụp đổ, có đôi khi nhân họa còn nặng hơn cả thiên tai. Nếu như không kịp khôi phục lại trật tự Phù Lục thì số người chết có khi còn nhiều hơn so với những người đã bị ma linh cùng Ngao Quỳ giết.
"Ta nên... Nên làm thế nào?" Khánh Hỏa Kỳ Minh truyền âm hỏi.
Hắn ta dành cho Khương Vọng sự tín nhiệm tuyệt đối.
Khi hắn ta vẫn là một vu chúc Khánh Hỏa Kỳ Minh nhát gan, Khương Vọng chính là bằng hữu của hắn ta, là người duy nhất nguyện ý lắng nghe tâm sự của hắn ta.
"Ngươi không thể hỏi ta. Đây là lúc ngươi thành lập quyền uy, chân chính nắm chắc quyền hành. Bây giờ, thứ ngươi có là tín nhiệm cùng lực lượng nhưng vẫn còn chưa chân chính nắm giữ quyền lực." Khương Vọng cố gắng nhớ lại những thứ đã từng diễn ra trong lịch sử, cho Khánh Hỏa Kỳ Minh đề nghị tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến: "Nếu như ngươi thực sự không biết nên làm thế nào, có thể bố trí nhiệm vụ cho Khánh Hỏa Nguyên Thần hoặc là thủ lĩnh bộ tộc khác, bọn họ sẽ tự biết nên làm thế nào. Ngươi không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần đánh giá bọn họ làm được ra sao. Chỉ cần nhìn một chút, ngươi sẽ hiểu."
Khánh Hỏa Kỳ Minh "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Sau này, ngươi sẽ thường tới đây thăm ta chứ? Lúc trước, ở trong U Thiên... quá cô độc."
Có lẽ đây mới là điều hắn ta muốn nói nhất.
"Đương nhiên." Khương Vọng đưa tay chỉ lên bầu trời. Không còn bị Khất Hoạt Như Thị Bát bao trùm, lại có Ngọc Hành tinh quân ở dây, Ngọc Hành tinh lâu của hắn dưng thẳng trên trời cao, trở thành một ngôi sao sáng chói bên trong quần tinh.
"Chúng ta có thể liên hệ với nhau thường xuyên." Hắn cười nói.
Khánh Hỏa Kỳ Minh thỏa mãn cười, chậm rãi bơi về phía Khánh Hỏa Nguyên Thần. Đại quân trải dài khắp núi đồi, dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh các bộ, dần đần rút đi như thủy triều.
Thế giới này đã từng sụp đổ, tuy có Tật Hỏa Dục Tú chống trời, Khánh Hỏa Kỳ Minh bổ địa nhưng cuộc sống của người bình thường vẫn bị phá hủy quá nhiều.
Bọn họ cần dựng lại sinh hoạt một lần nữa.
Đây là một quá trình vừa dài lại vừa thống khổ, nhưng chính như tinh khung tối nay —— không chỉ Thiên Xu, không chỉ đêm nay, Nhân tộc Phù Lục đã cố gắng nhiều đời, mới đổi được khả năng lớn hơn cho thế hệ sau. Có người khóc, có người bi thương cũng có người tràn đầy hy vọng.
Lý Phượng Nghiêu bố trí cho một số chiến sĩ Tịnh Thủy Bộ xong, liền bay về phía Khương Vọng.
Nói đến thì, đây là lần đầu tiên Khương Vọng thấy Lý gia tỷ tỷ mặc giáp, tư thế hiên ngang, giống như đứng trên đỉnh sông băng, khác hẳn với phong cách thường ngày nhưng cũng là một vẻ đẹp kinh tâm động phách khác.
"Không phải ngươi mở tửu lâu ở Tinh Nguyệt Nguyên sao, sao không chịu ngồi yên mà chạy tới nơi này?" Lý Phượng Nghiêu hỏi.
Vừa vào Phù Lục liền tham dự vào chiến tranh kịch liệt như thế, quả thực là không có thời gian để tán chuyện, giờ phút này mới có vài phút thư thả: "Nói ra rất dài..." Khương Vọng mắng: "Đều do lão long kia!"
"Không nói đến lão long nữa..." Mày ngài của Lý Phượng Nghiêu khẽ nhếch: "Ngươi biết ta sẽ đến?"
Khương Vọng biết ý nàng muốn hỏi là mấy bức đồ đằng kia, liền có chút xấu hổ: "Ta chỉ là nghĩ, nếu như Khương Vô Tà cũng có bố trí ở Phù Lục... Vậy thì Phượng Nghiêu tỷ tỷ sẽ không thể nào bỏ lỡ. Liền thuận tay vẽ mấy nét bút, tỷ tỷ chớ trách."
Lời vừa ra khỏi miệng, lại tranh thủ bổ sung ở chỗ Khương Vô Tà: "Ý ta không phải là muốn nói Cửu điện hạ không được... ngươi làm rất được!"
Dưỡng Tâm Cung chủ lông mày đã nhăn cả lại, lại giãn ra, cười đến tình nghĩa thâm sâu: "Không sao, quen biết lâu như thế rồi, ta còn không hiểu ngươi sao? Ngốc nghếch bộc trực."
Lý Phượng Nghiêu không để ý tới màn hư tình giả ý của bọn họ, quay người đi về phía Tịnh Thủy Bộ, chỉ để lại âm thanh từ tốn: "Vẽ cũng không tệ!"
Khương Vọng đưa mắt nhìn thân ảnh băng sương mặc Lẫm Đông Giáp kia rời đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói với Nguyễn Tù: "Hệ thống tu hành đồ đằng của Thế giới Phù Lục hình như không hề dựa vào Khai Mạch Đan. Trước đó ta còn tưởng rằng là do bản chất thế giới cùng sự khác biệt về chủng tộc... Nhưng nếu Nhân tộc Phù Lục cũng là Nhân tộc ở hiện thế, vậy thì chúng ta có thể mở rộng nó ở hiện thế không?"
Màu máu lót trong Khai Mạch Đan, từ lúc ở thành Tam Sơn đã luôn vắt ngang trong lòng hắn. Chỉ là, hiện thế đã phát triển nhiều năm như vậy rồi, đây là vấn đề mà vô số thánh hiền cũng không giải quyết được nên đương nhiên không phải hắn nóng đầu lên là có thể giải quyết.
Trong một quãng thời gian rất dài, hắn chỉ có thể không ngừng leo lên đỉnh núi tu hành, nhìn ra thế giới ở phía xa hơn, ngoài việc này ra cũng không có giải pháp gì khác.
Hiện giờ, có phải ở thế giới Phù Lục đã xuất hiện thời cơ?
Nhưng ngẫm lại cũng chưa chắc đã có thể thực hiện được. Nếu chỉ cần đến Phù Lục một chuyến liền có thể giải quyết thì vấn đề này cũng sẽ không tồn tại tới hôm nay. Trong Chư Thiên Vạn Giới có nhiều loại khả năng như vậy, thứ hắn có thể nhìn thấy, có thể nghĩ tới, các tiên hiền tiền bối sao lại không thấy, không nghĩ ra?