← Quay lại trang sách

Chương 4032

Tửu lâu của ngươi có nhiều nhân tài như vậy sao?" Tả Quang Thù nghe mà phấn khích: "Lúc nào ta cũng tới chơi một chút!"

Thật ra điều khiến y kích động thực sự là những chuyện kinh tâm động phách tại thế giới Phù Lục. Tả gia trông chừng y vô cùng nghiêm ngặt, y cứ ở mãi Sở quốc cũng rất nhàm chán, hằng ngày không phải ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh thì cũng ở trong Sơn Hải Luyện Ngục. Tuy có Khuất Thuấn Hoa làm bạn, nhưng cũng quá yên bình.

Khương Vọng cố ý trêu y: "Cũng không chơi vui lắm đâu. Cho dù có là Lưu Ly Phật Tử, thiên kiêu quốc gia, đã đến tửu lâu của ta thì cũng phải làm việc."

"Ta cũng có thể làm việc mà!" Tả Quang Thu càng phấn khích, y lớn chừng này rồi còn chưa bao giờ đi làm công kiếm tiền đâu đấy.

"Ngươi biết làm gì?" Khương Vọng hỏi.

"Làm việc trong bếp, đun nước gì đấy!" Tả Quang Thù nói: "Ta giỏi đun nước lắm đấy!"

"Được rồi, Quang Thù." Hoài Quốc Công kịp thời cắt ngang suy nghĩ của hắn ta: "Phải làm chính sự rồi, con tới Diễn Pháp Các luyện đạo thuật đi."

Tả Quang Thù dạ một tiếng rồi bịn rịn bước đi.

Hoài Quốc Công khoát tay một cái, tám khối ngọc bích lơ lửng giữa không trung, dựng thẳng thành một vòng tròn. Tay ông ta phất nhẹ một cái, hình tròn do tám khối ngọc tạo thành lập tức hóa thành một cánh cửa ánh sáng.

Nhìn thấy từ bên này không phải một bên khác mà là thế giới lộng lẫy tráng lễ đằng sau cánh cửa.

Ông cụ dặn dò: "Lần này mở ra không được sự hoan nghênh của Sơn Hải Cảnh, kể cả thời gian mở ra lẫn tu vi của ngươi bây giờ đều không được Sơn Hải Cảnh cho phép."

"Theo sự biến hóa trong thế giới Sơn Hải Cảnh ngày càng gia tăng, lần này ta có thể mở ra một cánh cửa đi dọc theo con đường lúc trước, dựa vào Cửu Chương Ngọc Bích tạm thời mở ra một cánh cửa nhỏ, lại nâng ngưỡng cửa lên, nới rộng giới hạn tu vi để ngươi có thể đi vào."

"Ngươi vẫn sẽ khó tránh khỏi bị thế giới kia kháng cự. Chắc hẳn ngươi cũng đã từng trải nghiệm khắc sâu sự nhằm vào của ý trời... Lần này đi phải cẩn thận nhiều hơn, tất cả mọi thứ trong Sơn Hải Cảnh, kể cả công pháp, ngươi không thể mang đi bất cứ thứ gì, tốt nhất là đừng giết dị thú, tránh gây ra biến hóa khó lường. Cứ dọc theo con đường ta mở ra cho ngươi mà đi, đi nhanh về nhanh."

Khương Vọng vâng một tiếng rồi đứng dậy bước vào trong cánh cửa.

Hành trình Sơn Hải năm 3920 Đạo Lịch có quá nhiều ấn tượng khắc sâu, đến nay nhớ lại, vẫn là hành trình tương đối quan trọng trong đời.

Đứng trên đài cao nơi ngưng tụ sức mạnh của Tả Hiêu, sau lưng là cảnh cửa rời khỏi Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng không di chuyển ngay lập tức, nấp dưới cánh của Tả công gia một chút, không cần vội và giúp dị thú trong Sơn Hải Cảnh tìm phiền toái.

Dị thú cấp Thần Lâm trong Sơn Hải Cảnh có ở khắp nơi, mặc dù hiện tại hắn không e sợ phần lớn chúng nó, nhưng cũng không muốn mệt mỏi quá sớm.

Hơn nữa còn có những tồn tại có thể sánh vơi với Hỗn Độn, Chúc Cửu Âm như Thi Hoàng Già Huyền, Không Uyên.

Bầu trời có chim ưng khổng lồ với đôi cánh như mây bay qua, Khương Vọng dùng Họa Đấu Ấn che giấu hơi thở của mình.

Sơn Hải Cảnh rộng lớn vô hạn, cảnh tượng mỗi lần tiến vào cũng khác nhau, không thể dựa vào kinh nghiệm lần trước... Nhưng cũng không thể cứ như lang thang không mục đích ở Sơn Hải Cảnh như vậy.

Chờ khi sự nhằm vào của ý trời ngày một mãnh liệt, hắn sẽ không thể chờ thêm được nữa.

Chờ không được là việc nhỏ, tìm không được Chúc Duy Ngã mới là việc lớn.

Ở ngay trên bệ đá treo trên biển này, Khương Vọng không di chuyển dù một bước, tay trái nắm tay phải, ngón trỏ và ngón giữa dựng lên, ba ngón còn lại cụp xuống, đưa ra trước người, đầu ngón tay song song với mi tâm.

Vạt áo xanh không gió mà bay, trong hư không hiện lên từng điểm sáng.

Lấm ta lấm tấm, như ngân hà lượn lờ quanh thân!

Những đốm sáng này bắt đầu phóng đại, mỗi một đốm sáng đều là một ý nghĩ long lanh như pha lê.

Trong mỗi một ý nghĩ đều là hình ảnh của Chúc Duy Ngã.

Tại Phương gia trong thành Phong Lâm, một đốm lửa xé rách màn đêm, một bóng dáng chói lóa vô song từ trên trời giáng xuống, một thương đánh nát bóng đêm.

Tam Phân Hương Khí Lâu trong tòa thành nhỏ kia đã nổi tiếng cả nước, một nam tử tóc đen như mực đang một mình uống rượu, đối diện kẻ vô danh mượn thương dựa thế nhờ giúp đỡ, chỉ nói một tiếng "tới uống rượu".

Cũng trong Sơn Hải Cảnh, bọn họ liên thủ đối địch.

Lúc ở trong tù, bọn họ cùng nhau uống rượu...

Tiên thuật, Ý Niệm!

Bí thuật, Hồi Tưởng!

Ý Niệm như ngân hà vờn quanh mang theo bí thuật Hồi Tưởng khắc sâu dấu ấn của Chúc Duy Ngã, thăm dò toàn bộ Sơn Hải Cảnh, trong nháy mắt, ánh sao đã bao trùm cả biển trời!

Ý Niệm không dấu vết, Hồi Tưởng không tiếng động.

Nhưng nếu Chúc Duy Ngã ở đây thì có thể nghe được tiếng kêu gọi của sư đệ đối với thần hồn của hắn ta... đinh tai nhức óc!

Ly biệt ở thành Bất Thục, lại bị sinh tử chia cắt, lâu lắm chưa hỏi thăm!

Ý Niệm có hạn, sơn hài vô ngần. hương Vọng cũng không biết mình có thể tìm bao lâu, chỉ có thể tìm đến khi không còn tìm được nữa.

Nếu trong Sơn Hải Cảnh cũng không có Chúc Duy Ngã thì hắn thật sự không biết còn có thể đi đâu mà tìm.

Tiên thuật Ý Niệm đã cực lực giảm thiểu động tĩnh, nhưng cũng không thể làm cho dị thú cấp bậc Thần Lâm không phát giác, trong quá trình tìm người đã kinh động đến rất nhiều Sơn Thần Hải Thần, kết thúc bằng việc Khương Vọng kịp thời tiêu hủy Ý Niệm.

Cũng có kẻ có cảm giác nhạy bén với Ý Niệm cố gắng truy tìm ngọn nguồn...

Một con vượn mặt đỏ, hai đầu bốn tay, miệng không ngừng lít cha lít chít bước đi trong hư không, chỉ sau nửa canh giờ đã lén lút tới gần.

Khương Vọng lười nói nhảm, hiển hóa Lục Dục Bồ Tát xâm nhập vào thế giới thần hồn, vừa đối mặt nó đã lập tức lăn lê bỏ chạy.

Hồi tưởng lại lần trước mình và Tả Quang Thù vừa bò vừa lăn, dường như đã qua mấy đời.

May mà hắn chưa từng cô phụ thời gian.

Tìm người không có đích đến là một quá trình khô khan nhàm chán, nhất là trong một thế giới rộng lớn vô biên, không có lòng tin mãnh liệt thì khó mà kiên trì lâu dài.