Chương 4065
Đủ rồi..."
Một đạo giả búi tóc bị đánh tán loạn, đạo bào trên thân cũng rách nát, đẩy tảng đá đè trên người mình ra, loạng choạng đứng dậy.
Ông ta chính là tông chủ đời này của Thái Hư Phái, Chân Nhân Hư Tĩnh Huyễn.
Vừa mới trở về từ vùng Cực Tây đã thấy các dường giả xông lên núi. Ông ta vội vàng xông lên, muốn lý luận phải trái. Kết quả vừa đối mặt đã bị một bàn tay quật xuống lòng đất. Thậm chí ông ta còn không biết người giáng cho mình cú tát này là ai.
"Đủ rồi."
Ông ta ngẩng mặt đối diện cường giả các phương giá lâm tông môn nhà mình, ánh mắt đầy bi phẫn: "Thái Hư có tội gì, lại đáng để người vai gánh vạn quân như các vị phải cực khổ tới tận đây giương đao rút kiếm?"
"Rầm!"
Một đạo sĩ đã nhìn không ra hình người ngã xuống trước người ông ta.
Tiếng rên rỉ đau đớn gần như không thể nghe thấy, khí tức suy yếu nhưng cũng đủ để nói rõ thân phận của Hư Trạch Minh.
Khương Mộng Hùng đứng trên không trung, tiếng nói phủ xuống mang theo khí thế áp đảo: "Thái Hư tội gì, cần ta nói rõ sao?"
Trận chiến ở Yêu giời, vì cố gắng giết Huyền Nam Công mà bị thương. Lại vì dưỡng thương mà bỏ lỡ trận chiến oanh liệt tại Mê giới. Khương Mông Hùng nam chinh bắc chiến đánh giết không ngừng, rốt cuộc cũng có một khoảng thời gian bình lặng.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện lại đây với khí thế mạnh mẽ như muốn nghiền nát Thái Hư Phái. Uy thế của vị quân thần Đại Tề này thậm chí còn hơn cả lúc trước.
Hư Tĩnh Huyền cúi đầu nhìn xuống, nhìn Hư Trạch Minh đang co quắp trên mặt đất.
Ngày xưa hào quang vô hạn, cũng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi, có tư cách tham dự Long Cung Yến. Bậy giờ lại như một bãi bùn nhão, toàn thân không có một khúc xương nào đứng thẳng dậy nổi.
Chỉ có bờ môi đang mấp máy, rất gắng gượng, nhưng chỉ có thể mấp máy rất nhẹ.
Y đang nói...
"Ta đáng chết."
Ta... đáng... chết..."
Ánh mắt Hư Tĩnh Huyền tràn ngập đau đớn.
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Trách nhiệm trong chuyện này, ta sẽ chịu."
Lần này ông ta tới vùng Cực Tây, một là để thăm hỏi Tạ Ai, xem vị Sương Tiên Quân nghe nói là đã chuyển thế thành công kia, đại diện tổ sư phái Thái Hư nối lại tình hữu nghị trong quá khứ. Tranh thủ lúc Tuyết quốc đang bị phong tỏa mà xây dựng thêm càng nhiều Thái Hư Vọng Lâu. Hai là thăm hỏi Ngọc Kinh Sơn, muốn Thái Hư Huyễn Cảnh đạt được nhiều sự ủng hộ hơn từ Ngọc Kinh Sơn, đẩy mạnh triển khai hợp tác giữa hai bên trên càng nhiều lĩnh vực.
Thái Hư Tổ Sư cận kề siêu thoát, ông ta thân là Tông chủ đời này của Thái Hư Phái, cố gắng giành được càng nhiều sự ủng hộ về cho tông môn mình cũng là để con đường siêu thoát của Tổ Sư bớt đi một vài trở ngại.
Thời điểm chuyện của Hư Minh Trạch dấy lên sóng gió, ông ta cũng ý thức được nguy hiểm, cũng rất cố gắng muốn giải quyết vấn đề.
Nhưng không ngờ thời khắc này lại đến đột nhiên như vậy.
Vốn là một quá trình đánh cờ dài dằng dặc. Thái Hư Phái tay trái cầm Huyền học, tay phải nắm Thái Hư Huyễn Cảnh, đều đang phát triển với tốc độ cực nhanh, chính như mặt trời ban trưa, hẳn là có rất nhiều con bài để đánh, có rất nhiều điều kiện để đàm phán.
Nhưng đến hôm nay ông ta mới hiểu được.
Đúng là có quá trình đánh cờ, nhưng ván cờ này tồn tại trong những thế lực có mặt tại đây hôm nay. Từ thời khắc Hư Trạch Minh điều chỉnh nhiệm vụ của Thái Hư Quyển Trục để bảo vệ bản thân thì Thái Hư Phái đã bị đá ra khỏi bàn cờ!
Toàn bộ Thái Hư Phái từ ông ta trở xuống bận rộn bôn ba đều là đang đấu trí đấu dũng với không khí.
Gì mà xa thân gần đánh, trao đổi ích lợi, thay thế tài nguyên, hết thảy đều vô dụng, giây trước ông ta còn rông dài ở Ngọc Sơn Kinh thì giây sau Ứng Giang Hồng đã đánh tới tận cửa!
Thời khắc này, cảm xúc của ông ta rất bi tráng.
Mang theo ý thức của người đứng đầu tập thể.
"Ta là Tông chủ Thái Hư Phái đời này. Quản lý kẻ dưới không nghiêm, là tội của ta! Bất lực trong việc giám sát nội bộ, là tội của ta! Thái Hư Quyển Trục xuất hiện lỗ hổng mà không tu bổ kịp thời, là tội của ta!"
Ông ta giơ tay lên, nhưng cũng không phải để phản kháng: "Từ nay Thái Hư Phái xin rút quyền quản lý Thái Hư Quyển Trục, chuyển giao toàn bộ quyền tuyên bố nhiệm vụ. Các phương phân chia thế nào, xin hãy tự thảo luận."
Ông ta nhìn những cường giả đứng sừng sững trên không trung, nói ra quyết tâm của mình: "Hôm nay Hư Tĩnh Huyền ta nguyện lấy cái chết đền tội! Chỉ mong cái chết của ta có thể làm lời cảnh cáo cho người sau. Đời đời kiếp kiếp, không thể xâm phạm luật lệ Thái Hư!"
Môn nhân Thái Hư kêu khóc: "Tông chủ không thể!"
Hư Tĩnh Huyền đột nhiên thu tay, tự giáng vào đầu...
"Bịch!"
Nhưng thân thể ông ta đột nhiên bay lên cao, bị một bàn tay hất lên, lộn mấy vòng rồi mới rơi xuống mặt đất. Sức mạnh tích tụ để tự vẫn cũng bị đánh tan trong cú đánh này.
Khương Mộng Hùng lạnh lùng nói: "Muốn tự sát là chuyện của ngươi, cút sang một bên mà tự sát, đừng ở đây làm chướng mắt!"
Trong thời khắc này, Hư Tĩnh Huyền đã có sách lược bỏ của lấy người, lại có quyết tâm lấy chết tạ tội, miễn cưỡng có thể xem là một tông chủ đạt tiêu chuẩn.
Nhưng ông ta lớn giọng thề thốt sẽ gánh chịu trách nhiệm, câu này quá buồn cười, cũng quá ngây thơ.
Ông ta làm sao gánh nổi?
Trọng Huyền Chử Lương đánh giá Hư Tĩnh Huyền là "đóng cửa tu hành, chỉ lo tu thân mình", đánh giá này cực kỳ đúng.
Tề quốc thả cho Hư Trạch Minh chạy trốn, cho nội bộ Thái Hư Phái cơ hội can thiệp vào Thái Hư Quyển Trục chính là để hôm nay cầm đao tới đây, giáng nhát đao đầu tiên xẻ thịt Thái Hư Phái!
Trận này bắt đầu từ Tề quốc, sáu nước bá chủ dẫn đầu, các tông môn cổ xưa đều đã ngầm đồng ý với hành động xâm lược Thái Hư Phái.