← Quay lại trang sách

Chương 32 - 33

Lúc bác sỹ Charles Smith gác máy sau khi nói chuyện với Kerry McGrath, ông nhận ra cơn run nhẹ thường phát sinh và truyền khắp bàn tay phải của ông đang bắt đầu trở lại. Ông chụp bàn tay trái lên đó, nhưng dù vậy, ông vẫn cảm thấy những rung động trong khắp các đầu ngón tay.

Ông biết rằng bà Carpenter đang nhìn ông với vẻ tò mò khi bà ta kể cho ông nghe về cú điện thoại của McGrath. Cái tên Suzanne không gợi ra điều gì với Carpenter, bà chắc chắn đã thắc mắc về lý do của cú điện thoại bí ẩn này.

Ông mở hồ sơ của Robin Kinellen và xem xét kỹ. Ông còn nhớ cha mẹ của nó đã ly dị nhưng ông không xem xét kỹ các dữ liệu cá nhân mà Kerry McGrath đã khai báo cùng với tiền sử y tế của Robin. Theo đó nàng là phụ tá công tố viên của quận Bergen. Ông dừng lại một lát. Ông không nhớ đã trông thấy nàng trong phiên tòa xét xử.

Có tiếng gõ cửa. Bà Carpenter thò đầu vào văn phòng để nhắc nhở ông rằng ông có một bệnh nhân đang chờ ông trong phòng khám.

- Tôi biết, - ông vừa nói một cách lạnh nhạt vừa xua tay với bà ta.

Ông lại quay về với hồ sơ của Robin. Nó đã đến để kiểm tra vào ngày 11 và ngày 23. Barbara Tompkins đã có mặt để kiểm tra vào ngày 11 và Pamela Worth vào ngày 23. Sắp xếp thời gian không tốt, ông nghĩ. Chắc hẳn Kerry McGrath đã bắt gặp cả hai, và điều đó chẳng hiểu vì sao đã gợi lại ký ức của nàng về Suzanne.

Ông ngồi tại bàn làm việc một hồi lâu. Cú điện thoại của Kerry McGrath quả thực có ý nghĩa gì? Nàng quan tâm tới vấn đề nào trong vụ án? Đã không có gì thay đổi. Các sự kiện vẫn như cũ. Skip Reardon còn ở trong tù, và anh ta sẽ vẫn ở trong đó. Smith biết lời khai của ông đã khiến anh ta bị tống vào đó. Và mình sẽ không thay đổi một lời nào, ông gay gắt nghĩ. Không một lời nào.

Chương 33

Với hai luật sư của ông ta ở hai bên, Robert Kinellen và Anthony Bartlett, Jimmy Weeks ngồi trong tòa án liên bang quận trong lúc thủ tục tựa hồ bất tận về việc lựa chọn một bồi thẩm đoàn cho phiên tòa trốn thuế thu nhập cứ kéo dài.

Sau ba tuần, chỉ tìm ra sáu bồi thẩm được cả hai bên khởi tố và bị cáo chấp thuận. Người phụ nữ đang được thẩm vấn lúc này thuộc loại ông ta sợ hơn hết. Làm ra vẻ đoan trang và tự tin, theo kiểu một nhân vật trụ cột của cộng đồng, chủ tịch câu lạc bộ phụ nữ Westdale, lời bà ta khai; chồng bà ta là giám đốc điều hành của một công ty thiết kế kỹ thuật; hai con trai đang học tại Yale.

Jimmy Weeks quan sát bà ta trong lúc cuộc thẩm vấn tiếp tục và thái độ của bà ta mỗi lúc một trở nên hạ mình hơn. Chắc chắn bà ta đang làm hài lòng bên khởi tố, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng ông ta biết bà ta xem ông ta là kẻ chẳng ra gì, qua cái liếc mắt khinh miệt của bà ta về phía ông ta.

Khi thẩm phán kết thúc việc thẩm vấn nữ nhân chứng, Jimmy Weeks nghiêng mình về phía Kinellen và nói:

- Hãy chấp nhận bà ta.

- Ông mất trí hay sao? - Bob kêu lên với vẻ nghi hoặc.

- Anh cứ tin tôi đi, Bobby. - Jimmy hạ thấp giọng. - Đây sẽ là một món quà tặng không.

Rồi ông ta tức giận nhìn xuống bàn bị cáo nơi Barney Haskell đang điềm tĩnh ngồi quan sát trình tự tố tụng với luật sư của anh ta. Nếu Haskell thương lượng với bên khởi tố là trở thành nhân chứng buộc tội, Kinellen quả quyết anh có thể bác bỏ lời khai của Barney.

Có lẽ được. Và cũng có thể không. Jimmy Weeks không hoàn toàn chắc chắn, và ông ta là một con con người luôn luôn thích những điều chắc chắn. Tối thiểu ông đã có một bồi thẩm thân thiết. Lúc này có lẽ ông ta có được hai người.

Cho tới nay, Bob chỉ nhắc tới việc cô vợ cũ của anh đang cố gắng tìm sự thật trong vụ án Reardon, Weeks nghĩ, nhưng nếu mọi chuyện đi xa hơn, điều này sẽ có thể trở nên khó xử đối với ông ta. Nhất là nếu Haskell nghe được tin đó. Rất có thể anh ta sẽ nảy ra ý nghĩ anh ta đang có một cách khác để cố gắng thương lượng với bên khởi tố.