← Quay lại trang sách

Chương 66 - 67

Bác sỹ Smith đã rời khỏi phòng mạch lúc 4 giờ 20, chỉ vào khoảng một phút sau khi khách hàng cuối cùng của ông ra về.

Kate Carpenter vui mừng khi thấy ông đi. Bà cảm thấy khó chịu khi phải theo dõi ông trong thời gian gần đây. Hôm nay bà lại nhận thấy tay ông khẽ run khi ông tháo chỉ trên đầu bà Pryce, người vừa được giải phẫu để nâng cao lông lông mày. Tuy nhiên không phải chỉ bề ngoài của vị bác sĩ này khiến bà y tá lo ngại, bà chắc chắn trong lòng ông cũng đang có chuyện gì không ổn.

Nhưng điều khó chịu nhất đối với Kate là bà không biết phải xoay sở như thế nào. Charles Smith là – hoặc tối thiểu đã là – một nhà phẫu thuật xuất sắc. Bà không muốn trông thấy ông mất uy tín, hoặc bị cấm hành nghề. Nếu tình thế khác, chắc bà đã nói chuyện với vợ ông hoặc với người bạn thân nhất của ông. Nhưng trong trường hợp của bác sỹ Smith, bà không thể làm điều đó – vợ của ông đã bỏ ông từ lâu, và dường như ông không có người bạn thân nào.

Cô em gái Jean của Kate là một nhà hoạt động xã hội. Jean có lẽ hiểu vấn đề và có thể cố vấn cho bà cách để giúp bác sỹ Smith việc rõ ràng ông đang cần. Nhưng Jean đang đi nghỉ ở Arizona, và Kate không biết làm cách nào liên lạc với cô em cho dù bà rất cần. Lúc bốn giờ rưỡi, Barbara Tompkin gọi điện thoại.

- Bà Carpenter, tôi không thể chịu nổi được nữa. Đêm hôm qua, bác sĩ Smith gọi điện thoại và gần như đòi hỏi tôi phải đi ăn tối với ông ấy. Nhưng rồi ông ấy cứ gọi tôi là Suzanne. Và ông ấy muốn tôi gọi ông ấy là Charles. Ông ấy hỏi tôi đã có bạn trai thực sự hay chưa. Tôi rất lấy làm tiếc, tôi biết tôi mang ơn ông ấy rất nhiều, nhưng tôi nghĩ ông ấy quả thực làm tôi nổi da gà, và càng nhớ tới chuyện này, tôi lại càng thêm sợ. Ngay cả khi tôi đang làm việc, tôi cứ nhìn về phía sau, tưởng chừng ông ấy lảng vảng đâu đó. Tôi không sao chịu đựng nổi. Tình trạng này không thể tiếp diễn.

Kate Carpenter biết bà không thể thoái thác lâu hơn nữa. Người duy nhất hiện ra trong tâm trí bà mà bà có thể tin cậy là mẹ của Robin Kinellen, Kerry McGrath. Kate biết Karry là một luật sư, một phụ tá công tố viên ở New Jersey, nhưng đó cũng là một người mẹ rất biết ơn về việc bác sỹ Smith đã chăm sóc cô con gái trong lúc khẩn cấp. Bà cũng nhận thức được rằng Karry McGrath biết về quá khứ của bác sỹ Smith nhiều hơn hẳn bà hoặc bất cứ ai khác trong trong phòng mạch này. Bà không rõ tại sao Kerry đã quan tâm tới ông bác sỹ, nhưng Kate không cảm thấy việc đó có bất cứ chủ đích gia hại nào. Kerry đã từng chia sẻ với bà tin tức về việc Smith chẳng những đã ly hôn mà còn là cha của một phụ nữ đã bị ám sát.

Cảm thấy mình là kẻ phản bội, Kate Carpenter cho Barbara Tompkins số điện thoại nhà của phụ tá công tố viên quận Bergen, Kerry McGrath.

Chương 67

Trong thời gian dài sau khi Bob Kinellen ra về, Kerry và Robin ngồi trên chiếc sofa, không trò chuyện, vai kề vai, chân gác lên cái bàn thấp. Rồi, lựa chọn lời hết sức thận trọng, Kerry nói:

- Bất cứ gì mẹ đã nói, hoặc bất cứ gì con vừa chứng kiến đều có thể hàm ý: Ba rất thương con, Robin. Chính vì con mà ba lo lắng. Mẹ không thích những việc mà ba đang làm, nhưng mẹ tôn trọng cảm nghĩ của ba đối với con cho dù mẹ đã tức giận tới mức đuổi ba đi.

- Mẹ đã nổi giận khi ba nói ba lo lắng cho con.

- Ồ, đó chỉ là lời nói. Thỉnh thoảng ba vẫn làm cho mẹ hết sức tức giận. dù sao đi nữa, mẹ biết con sẽ không lớn lên và trở thành loại người để cho mình bị lôi cuốn vào những vấn đề bất cứ ai khác cũng thấy rõ là sai trái, rồi biện hộ thành lẽ phải,...có nghĩ là "điều này rất sai trái nhưng cần phải như thế".

- Đó là việc ba đang làm?

- Mẹ nghĩ vậy.

- Ba có biết ai đã chụp ảnh con?

- Ba tin ba biết. Đây là một chuyện liên quan tới một vụ án Geoff Dorso đang phụ trách và chú ấy đã cố gắng thuyết phục mẹ giúp chú. Chú ấy đang cố gắng đưa một người ra khỏi tù mà chú ấy tin là vô tội.

- Mẹ sẽ giúp chú ấy chứ?

- Thật sự, mẹ đã gần như tin chắc nếu mẹ dính vào vụ đó thì chẳng khác gì chọc phá một tổ ong bắp cày không vì một lý do nào. Giờ đây, mẹ đang bắt đầu nghĩ mẹ đã sai lầm, có tới hai lý do rất chính đáng để nghĩ rằng khách hàng của chú Geoff quả thực có thể đã bị kết án một cách oan uổng. Nhưng, mặt khác, chắc chắn mẹ sẽ không đặt con vào tình thế nguy hiểm nếu mẹ chứng minh điều đó. Mẹ hứa với con như vậy.

Robin đăm đăm nhìn về phía trước trong một lúc, rồi quay sang mẹ.

- Mẹ, như vậy là vô lý. Như vậy là hoàn toàn bất công. Mẹ tỏ ý xem thường ba, rồi mẹ định làm y hệt, bằng cách không giúp chú Geoff trong lúc mẹ tin khách hàng của chú ấy là vô tội.

- Robin!

- Con nói nghiêm túc đấy. Mẹ hãy nghĩ kỹ lại đi. Bây giờ chúng ta có thể đặt mua pizza chứ? Con đang đói đây.

Sững sờ, Kerry nhìn trong lúc con gái nàng đứng lên và với tay lấy cái túi xách đựng mấy cuốn video phim mà họ đang định xem. Robin xem đầu đề, chọn một cuộn và cho vào máy VCR. Ngay trước khi nó cho máy chạy, nó nói:

- Mẹ, con thực sự nghĩ rằng cái gã trong chiếc xe ngày hôm kia chỉ định làm cho con hoảng sợ. Con không nghĩ hắn ta thực sự muốn cán lên con. Con không cần mẹ phải đưa con tới trường và Alison đón con về nhà. Có gì khác biệt đâu?

Kerry đăm đăm nhìn con gái trong một lúc, rồi lắc đầu.

- Sự khác biệt là mẹ tự hào vì con và tự xấu hổ vì mình.

Nàng ghì chặt Robin vào lòng trong giây lát, rồi buông nó ra và đi vào trong bếp. Mấy phút sau, trong lúc nàng lấy đĩa ra để đựng pizza, chuông điện thoại reo và một giọng do dự lên tiếng.

- Chị McGrath, tôi là Barbara Tompkins. Tôi xin lỗi đã quấy rầy chị, nhưng bà Carpenter, ở phòng mạch của bác sỹ Smith, gợi ý tôi nên gọi chị.

Trong lúc nàng lắng nghe, Kerry lấy bút và bắt đầu ghi lên tập giấy nhắn tin. Bác sỹ Smith đã được Barbara hỏi ý kiến...Ông đã cho cô ta xem một bức ảnh...Đã hỏi cô ta có muốn giống như người phụ nữ này hay không...Đã giải phẫu cho cô ta...Đã bắt đầu khuyên nhủ cô ta...Đã giúp cô ta chọn một căn hộ...Đã giới thiệu cô ta tới cửa hàng mua sắm...Bây giờ đang gọi cô ta

"Suzanne" và đang lén lút bám theo cô ta... Cuối cùng, Tompkins nói:

- Chị McGrath, tôi hết sức biết ơn bác sỹ Smith. Ông ấy đã biến đổi cuộc đời của tôi. Tôi không muốn báo với cảnh sát và yêu cầu họ kiềm chế ông ấy. Tôi không muốn báo với cảnh sát và yêu cầu họ kiềm chế ông ấy. Tôi không muốn gây thương tổn cho ông ấy bằng bất cứ cách nào. Nhưng tôi không thể để chuyện này tiếp diễn.

- Cô có bao giờ cảm thấy ông ấy có thể gây nguy hiểm về mặt thể chất hay không? – Kerry hỏi.

Tompkins do dự trong giây lát trước khi trả lời một cách chậm rãi:

- Không, quả thực không, tôi muốn nói ông ấy chưa bao giờ ép buộc tôi về mặt thể chất. Ông ấy thật sự hết sức ân cần, đối xử với tôi như thể tôi rất dễ gãy vỡ, giống như con búp bê bằng sứ. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng có cảm tưởng trong ông ấy có một nỗi giận dữ khủng khiếp, bị kiềm chế, và có thể rất dễ tuôn tràn ra, không chừng nhắm vào tôi. Chẳng hạn, khi ông xuất hiện để đưa tôi đi ăn tối đêm hôm qua, tôi có thể nói ông ấy không vui vẻ vì tôi đã sẵn sàng để ra khỏi căn hộ ngay. Và trong một lát tôi đã tưởng rất có thể ông ấy gây hấn. Chính vì vây, tôi không muốn ở một mình với ông ấy. Và giờ đây, tôi có cảm tưởng nếu tôi thẳng thừng từ chối gặp ông ấy, ông ấy có thể rất, rất tức giận. Nhưng, như tôi đẫ nói với chị, ông ấy đã hết sức tử tế đối với tôi. Và tôi biết một lệnh giám sát của cảnh sát có thể làm hại một cách nghiêm trọng uy tín của ông ấy.

- Barbara, tôi sẽ gặp bác sỹ Smith vào thứ Hai. Ông ấy không biết điều đó, nhưng tôi sẽ đi. Theo những gì cô vừa kể cho tôi nghe, và nhất là việc ông ấy gọi cô là Suzanne, tôi nghĩ ông ấy đang có một điều đau khổ trong lòng. Tôi hy vọng ông ấy chịu tìm người điều trị. Nhưng tôi không thể khuyên cô không nói chuyện với cảnh sát New York nếu cô hoảng sợ. Thực ra, tôi nghĩ cô phải nói.

- Tôi chưa nói được. Tôi định đi một chuyến công tác váo tháng sau, nhưng tôi có thể sắp xếp lại lịch và đi vào tuần tới. Tôi sẽ nói chuyện lại với chị khi tôi trở về; lúc đó tôi sẽ quyết định những gì tôi cần làm.

Khi cô ta gác máy, Kerry buông mình lên một chiếc ghế trong bếp, những ghi chép về cuộc đối thoại để trước mặt nàng. Tình hình đang trở lên phức tạp hơn. Bác sỹ Smith đang bám theo Barbara Tompkins. Phải chăng ông cũng đã bám theo con gái của chính ông? Nếu vậy, rất có thể chính chiếc Mercedes của ông đã bị Dolly Bowles và cậu bé Michael trông thấy đậu trước nhà của vợ chồng Reardon trong đêm xảy ra án mạng.

Nàng nhớ lại một phần của bảng số xe mà Bowles khai đã trông thấy. Phải chăng Joe Palumbo đã có cơ hội so sánh chúng với xe của Smith?

Nhưng nếu bác sỹ Smith đã quan tâm tới Suzanne theo cách Barbara Tompkins hoảng sợ khi ông quan tâm tới cô ta, nếu ông là kẻ chịu trách nhiệm về cái chết của Suzanne, thì tại sao Jimmy Weeks lại sợ bị dính líu tới vụ cô ta bị giết đến thế?

Mình cần biết thêm về mối quan hệ của Smith với Suzanne trước khi mình gặp ông, trước khi mình biết những câu hỏi nào mình sẽ đặt ra với ông, Kerry nghĩ. Nhà buôn bán đồ cổ, Jason Arnott...mình cũng cần phải nói chuyện. Theo những ghi chú nàng đã tìm thấy trong hồ sơ, ông ta chỉ là một người bạn nhưng thường xuyên đến New York cùng Suzanne tham gia nhiều cuộc bán đầu giá và hoạt động khác. Có lẽ một đôi lần bác sỹ Smith đã gặp họ.

Nàng gọi một cú điện thoại cho Arnott, để lại một tin nhắn yêu cầu ông ta gọi lại cho nàng. Rồi Kerry do dự một lát trước khi gọi một cú điện thoại nữa. Đó là Geoff:

Nàng muốn yêu cầu anh sắp xếp một cuộc gặp khác ở nhà tù với Skip Reardon.

Nhưng lần này nàng muốn cả hai người mẹ và bạn gái của anh ta, Beth Taylor, cùng có mặt tại đó.