Chương 88 - 89
Maddie Platt không hay biết chiếc xe hơi theo dõi bà khi bà dừng lại ở siêu thị và bắt đầu mua sắm, thận trọng gom tất cả những món bà đã được dặn mua. Bà cũng không để ý nó vẫn tiếp tục theo dõi bà khi bà lái xe ra khỏi Ellenville, qua những con đường chật hẹp, quanh co, tới căn nhà nông thôn bừa bãi của một người theo bà biết có tên là Nigel Grey.
Bà bước vào nhà và, mười phút sau, giật nảy mình khi nghe tiếng chuông cửa reo. Không bao giờ có một ai đến đây. Hơn nữa, ông Green đã cấm bà tuyệt đối không cho bất cứ ai vào nhà. Bà không được mở cửa cho một người lạ.
Khi bà đưa mắt nhìn ra ngoài qua cửa sổ bên hông, bà trông thấy một người đàn ông ăn mặc gọn gàng đang đứng ở bậc thềm trên cùng. Anh ta trông thấy bà và đưa cho bà xem một phù hiệu xác nhận anh ta là nhân viên FBI.
- FBI, thưa bà. Xin bà vui lòng mở cửa để cho tôi có thể nói chuyện với bà?
Với vẻ bồn chồn, Maddie mở cửa. Lúc này, bà đứng chỉ cách phù hiệu mấy phân nên thấy rõ khuôn dấu của FBI và tấm ảnh của nhân viên FBI.
- Xin chào bà. Tôi là nhân viên FBI Milton Rose. Tôi không định làm cho bà sợ hãi hoặc lo lắng, nhưng tôi buộc lòng phải nói chuyện với bà về ông Jason Arnott. Bà là quản gia của ông ấy, phải không?
- Thưa ông, tôi không biết bất cứ ai tên là Jason Arnott. Ngôi nhà này do ông Nigel Grey làm chủ, và tôi đã làm việc cho ông ấy trong nhiều năm. Ông ấy sẽ đến đây chiều nay, thực ra sắp sửa tới rồi. Và tôi có thể nói với ông ngay bây giờ: tôi đã được lệnh không bao giờ để cho bất cứ ai vào trong nhà này nếu ông ấy chưa cho phép.
- Thưa bà, tôi không yêu cầu vào nhà. Tôi không có trát khám xét nhà. Nhưng tôi cần phải nói chuyện với bà. Thực ra, ông Grey của bà chính là Jason Arnott, người chúng tôi nghi ngờ là thủ phạm của hàng tá vụ trộm đồ mỹ thuật và nhiều món đồ quý giá khác. Thậm chí ông ta có thể là thủ phạm đã giết chết bà mẹ của một nghị sĩ quốc hội, người đã bắt gặp ông ta trong lúc ông ta đang vơ vét trong nhà bà ấy.
- Ôi, lạy Chúa. - Maddie thều thào.
Chắc chắn ông Grey này luôn hoàn toàn ở đây một mình, nhưng bà chỉ phỏng đoán ngôi nhà ở Catskills này là nơi ông ta lẩn trốn để tìm sự riêng tư và nghỉ ngơi. Giờ đây bà mới hay rất có thể ông ta đang lẩn trốn ở nơi này vì rất nhiều lí do khác nhau.
Nhân viên Rose tiếp tục mô tả cho bà nhiều đồ mỹ thuật đã bị lấy trộm và nhiều món khác đã biến mất khỏi nhà mà trước đó Arnott đã từng tham dự lễ hội. Buồn thay, bà xác nhận rằng hầu như tất cả những thứ đó đều ở trong ngôi nhà này. Và, đúng là khung ảnh nhỏ hình bầu dục màu xanh khảm ngọc trai, với tấm ảnh nhỏ của người phụ nữ trong đó, hiện ở trên bàn đầu giường của ông ta.
- Thưa bà, chúng tôi biết ông ta sẽ đến đây trong chốc lát. Tôi phải yêu cầu bà đi theo chúng tôi. Tôi tin chắc bà không hề hay biết những gì đang xảy ra và bà sẽ không bị rắc rối nào cả. Nhưng chúng tôi sẽ xin một lệnh khám xét qua điện thoại để chúng tôi có thể khám xét nhà ông Arnott và bắt ông ta.
Một cách nhẹ nhàng, nhân viên Rose dẫn Maddie trong cơn hoang mang ra chiếc xe hơi đậu sẵn.
- Tôi không sao tin được chuyện này....-Bà vừa nói vừa khóc- Tôi đã không biết.
Chương 89
Lúc mười hai giờ rưỡi, Matha Luce, người đã giữ sổ sách kế toán cho James Forrest Weeks trong hai mươi năm, hoảng sợ ngồi co rúm lại, vặn một khăn tay ướt trong văn phòng của ủy viên công tố liên bang Brandon Joyce.
Tờ khai sau khi tuyên thệ mà bà ta đã trao cho ông cách đây mấy tháng vừa được đọc lại cho bà ta nghe.
- Bà có giữ nguyên những gì bà đã nói với chúng tôi ngày hôm ấy? - Joyce nói trong lúc ông đập đập những tờ giấy trong bàn tay của ông.
- Tôi đã nói sự thật trong chừng mực tôi tin đó là sự thật. - Martha nói với ông, giọng của bà ta chỉ như một tiếng thì thào. Bà ta đưa mắt liếc xéo người đánh máy tốc kí, rồi nhìn người cháu trai, một luật sư trẻ, người bà ta đã gọi trong một cơn hoảng hốt khi bà ta hay biết cuộc khám xét nhà của Barney Haskett đã có kết quả tốt đẹp.
Joyce nghiêng mình về phía trước.
- Bà Luce, xin bà hãy tin tôi, bà đang ở trong một tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Nếu bà cứ tiếp tục nói dối bất chấp lời tuyên thệ, bà sẽ gặp nguy hiểm cho bản thân. Chúng tôi có đủ chứng cứ để chôn Jimmy Weeks. Tôi sẽ để lại danh thiếp. Vì Barney Haskell đã bất hạnh lọt khỏi tay chúng tôi hết sức đột ngột, chúng tôi phải dùng bà làm một nhân chứng sống... - Ông nhấn mạnh từ "sống", để khẳng định tính xác thực của các bộ hồ sơ lưu trữ của ông ta. - Nếu bà không hợp tác, chúng tôi vẫn có thể buộc tội Jimmy Weeks, nhưng lúc đó, bà Luce, chúng tôi sẽ tập trung sự chú ý vào bà. Khai man trước khi tòa án là một hành vi phạm pháp rất nghiêm trọng. Giúp đỡ và tiếp tay cho việc trốn thuế thu nhập là một hành vi phạm pháp rất nghiêm trọng.
Bộ mặt luôn luôn rụt rè của Martha Luce tỏ vẻ sợ sệt. Bà ta bắt đầu khóc tấm tức. Nước mắt làm cho đôi mắt bà ta ửng đỏ, tuôn ra và chảy dài trên má.
- Ông Weeks đã thanh toán mọi hóa đơn mỗi lần mẹ tôi ốm trong một thời gian dài.
- Thật là tử tế, - Joyce nói, - Nhưng ông ta đã làm việc đó bằng tiền của những người nộp thuế.
- Khách hàng của tôi có quyền giữ im lặng. - viên luật sư lên tiếng.
Joyce liếc anh ta bằng ánh mắt khinh miệt.
- Chúng tôi đã chứng minh được điều đó. Anh cũng có thể khuyên nhủ khách hàng của anh rằng chúng tôi đặc biệt không thích đẩy vào tù những phụ nữ đã lớn tuổi mà lòng trung thành đã đặt sai chỗ. Chúng tôi sẵn sàng, lần này, và chỉ lần này thôi, miễn tố hoàn toàn khách hàng của anh, đổi lại là sự hợp tác toàn diện. Sau đó, tùy bà ấy tự quyết định. Nhưng anh nên nhắc nhở khách hàng của anh rằng – nói tới đây giọng nói của Joyce đầy vẻ mỉa mai, - Barney Haskell đã chờ đợi hết sức lâu mới chịu chấp nhận lời đề nghị thương lượng giảm nhẹ tội mà ông ta chưa bao giờ có thể lợi dụng.
- Miễn tố hoàn toàn? – viên luật sư trẻ hỏi.
- Hoàn toàn, và chúng tôi sẽ ngay lập tức cử người bảo vệ bà Luce. Chúng tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy đến với bà ấy.
- Dì Marth...- viên luật sư mở lời, giọng do dự.
Bà ta ngừng tức tưởi.
- Dì biết mà, cháu. Ông Joyce, có lẽ tôi vẫn luôn luôn nghi ngờ rằng ông Weeks...