Tập 2
Khắc Duy nặng nề thả phịch tấm thân tàn phế xuống chiếc ghế nệm sang trọng mà nghe nỗi đau thấm dần vào từng tế bào cơ thể. Hình ảnh Thanh Nghi lại ùa về đầy ắp cõi lòng. Đưa đôi tay run run vì xúc động, anh xoa xoa nhẹ vần trán như muốn nén sự căng thẳng, bối rối trong cái đầu muốn vỡ tung vì quá khứ cuộc đời anh cố quên, lại không tài nào quên được.
Thanh Nghi lại trở về ngôi biệt thự này đêm qua.Cô đã làm sống lại bao giông bão cuộc đời Khắc Duy. Bao kỷ niệm tình yêu êm đềm thơ mộng ngày xưa xa xôi... đột ngột quay trở lại như muốn bóp nghẹt con tim Khắc Duy ra từng mảnh vụng vỡ xót xa mà cho tới bây giờ vẫn còn hằng sâu vết thương lòng không lành miệng.
Nhìn nét căng thẳng đớn đau trên khuôn mặt Khắc Duy, Hỉ Bình đâm lo lắng gọi nhỏ:
− Anh... anh Duy! Anh không sao chứ?
− Không. Không hề gì, Bình ạ.
Khắc Duy cố lấy lại sự bình tĩnh. Đôi mắt anh cau lại cùng vần trán đã hằn sâu nhiều nếp nhăn của dòng thời gian.
Thiên Kim bấm nhẹ tay Bảo Trân, khi thấy nhỏ thấp thỏm, cựa quậy không yên trên ghế đối diện cùng Khắc Duy. Bất giác, Duy thở hắt ra và từ tốn nói nhỏ, giọng anh đều đều như lời tâm sự để đưa ngược mọi người trở về cuộc tình say đắm của mình mười năm trước. Lúc ấy, Khắc Duy còn là một sinh viên khoa kiến trúc. Anh tài hoa khéo léo và học rất giỏi lại đẹp trai... nhưng mỗi tội là lại rất nghèo. Để được tiếp tục học theo mơ ước của mình, Khắc Duy đã phải lao động cực lực, vật lộn với từng thời gian quý báu hiếm hoi mà tìm kiếm miếng cơm, manh áo ở chốn phồn hoa đô hội của cái đất Sài thành hoa lệ này.
Anh làm rất nhiều việc. Từ bồi bàn, đạp xích lô tới anh bỏ báo buổi sáng và cũng để có được ngần ấy thời gian quý hiếm đó, Khắc Duy đã không ngại thức rất sớm. Thế là lòng vượt khó lẫn nghị lực phi thường đó của anh đã đưo8.c đền bù xứng đáng. Anh được thầy yêu, bạn mến và cũng luôn là trung tâm thu hút mọi sự chú ý của phái đẹp.
Thế là chuyện gì đến đã đến. Khắc Duy gặp Thanh Nghi trong buổi dạ hội giao lưu của trường cho sinh viên. Sắc đẹp và sức quyến rũ của cô đã nhanh chóng chinh phục được con tim chai sạn lạnh lùng như tảng băng của Khắc Duy. Và ngược lại cũng thế, Thanh Nghi, cô tiểu thư khuê các, ngọc ngà của nhà tỉ phú Thanh Lam cũng bị tiếng sét tình ái ngay ánh mắt, cái nhìn đầu tiên như thu hồn của anh con trai đó. Họ đã có những cảm giác tuyệt vời ấy và cùng cảm nhận như từ lâu lắm rồi họ sinh ra là của nhau, cho nhau... yêu nhau từ kiếp trước.
Tình yêu của họ chín muồi theo thời gian và năm tháng trôi nhanh của tạo hóa. Cả hai thề non, hẹn biển chờ đợi cái ngày được chung đôi bên vòng hoa cưới. Thanh Nghi sẽ là cô dâu đẹp nhất bên cạnh chú rễ Khắc Duy. Rồi hạnh phúc đến... họ sẽ có những đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Nhưng đời không như là mơ, dòng đời cứ mãi nổi sóng gió, phong ba, bão táp đổ chụp xuống mối tình thơ mộng đó.
Ba mẹ Thanh Nghi không cam tâm gả đứa con gái yêu thương ngọc ngà của mình cho kẻ khố rách áo ôm, công danh sự nghiệp chưa có, không xứng đáng môn đăng hộ đối với họ. Thế là Thanh Nghi buộc lòng nói tiếng chia tay với Khắc Duy để giữ cho anh cái chân học bổng ở Úc tận bên trời Âu.
Cô yêu Khắc Duy vô cùng và không muốn phá nát sự nghiệp tương lai của anh. Bởi vì hơn ai hết, cô biết rất rõ vị trí lẫn bề thế, tiếng tăm, uy tín của ba mình. Một khi ông muốn, thì cho dù Duy học giỏi đến đâu cũng có thể tiêu tan hết một sớm một chiều. Và từ đó, tài năng của anh cũng sẽ mãi mãi chôn vùi mà không một ai hay biết tới ở thế gian này có anh.
− Không. Không đâu, Duy ơi. Em không muốn thế... Em sẽ xa anh để cho anh được tương lai rực rỡ.
Nhưng do không thấu hiểu tường tận uẩn khíc bên trong, Khắc Duy đã đau khổ tột cùng, uất hận đầy con tim lẫn tự ái con trai nghèo bị khinh miệt. Anh lao vào học như điên dại, bỏ ngoài tai, ngoài tầm mắt bao thú vui của tuổi trẻ. Và rồi công sức anh được đền bù. Duy đậu tốt nghiệp loại ưu và nhận học bổng sang Úc bảo vệ luận án tốt nghiệp Phó Tiến sĩ.
Cả căn phòng khách như cô đọng lại khi Khắc Duy dừng lời kể. Chẳng ai muốn lên tiếng vì sợ phá tan cái hồi tưởng xót xa của anh. Nhưng cuối cùng rồi cũng không nén được tò mò, Bảo Trân hỏi:
− Rồi sao nữa anh Duy? Hai người chia tay nhau luôn từ dạo ấy thật à?
− Không. - Lời Khắc Duy như hơi thở, xót xa ngậm ngùi một hoài tưởng - Nếu được như vậy có lẽ sẽ rất hay hơn và anh cùng Thanh Nghi không bi thảm đau khổ đến bây giờ.
− Khắc Duy! Anh nói tiếp đi. Nếu có thể được... em xin được chia sẻ nỗi đau này. Cuộc tình nào cũng rất đẹp, nhưng chia tay rồi vẫn để lại nỗi đau.
− Phải.
Duy lại thở dài phiền muộn, đôi mắt chợt xa xăm nhìn héo hắt qua khung của sổ. Nơi đó có những áng mây trắng nhẹ bay lơ lửng, bồng bềnh trên khoảng trời bao la xanh thẳm. Hỉ Bình lặng lẽ đứng lên đi vội vào bếp. Và khi quay trở lại, anh đặt trước mặt Khắc Duy ly cà phê đen bốc khói. Từng giọt đắng ngắt, đen bóng vô tình nhỏ giọt, nhỏ giọt như bao dòng suối lệ trong tim, Khắc Duy nuốt ngược trở vào lòng.
Thời gian lại âm thầm lặng lẽ trôi, trôi mãi đến nỗi họ nghe cả hơi thở cố nén của họ. Thế rồi Khắc Duy lại đưa họ trở về câu chuyện của mình mà anh chôn kín hơn mười năm nay...
− Khắc Duy! - Giọng Thanh Nghi oà vỡ và bổ nhào vào lòng anh nghẹn ngào nức nở. Cô bá lấy cổ anh và hôn say đắm lên bờ môi đang mím chặt của Khắc Duy để rồi thảng thốt kêu lên khi nhận ra cái né tránh hững hờ của người yêu - Duy! Duy ơi! Anh sao thế chứ? Anh oán giận, trách hờn gì em cũng được, nhưng hãy nói ra lời đi. Đừng né tránh, xua đuổi em như thế, em đau lòng lắm.
Khắc Duy cố gỡ vòng tay nhớ nhung, âu yếm của Thanh Nghi ra khỏi mình, rồi lạnh lùng và khó nhọc, khô khan dứt tình nói:
− Thanh Nghi! Em về đi.
− Anh đuổi em?
− Không. Nhưng anh muốn làm tròn lời hứa khi em đề nghị nói tiếng chia tay. - Dù không muốn, nhưng lời lẽ Khắc Duy vẫn đắng cay, chua chát - Xin lỗi em. Anh muốn trả lại cho người mình yêu sự đài trang, khuê các... sự giàu sang địa vị. Chứ còn yêu thằng sinh viên nghèo tay trắng này, rồi cuộc đời em sẽ phải khổ thêm thôi.
− Khắc Duy... - Thanh Nghi cười trong nước mắt - Lời anh nói như thế... tức là con tim anh vẫn thuộc về em rồi. Duy ơi! Anh nói nữa đi, lời lẽ nào chua cay ghét bỏ nhất. Em sung sướng, hân hoan đón nhận nó.
Thanh Nghi gác cằm lên đôi vai vạm vỡ đang gục xuống của Khắc Duy. Vòng tay kiều nữ thân yêu ôm trọn tấm lưng khoẻ mạnh rấn đàn ông của anh:
− Mai này anh đi xa, tận trời Âu, em sẽ nhớ anh. Nhớ nhiều lắm, Duy ạ. Em yêu anh, yêu đến hơi thở cuối cùng. Khắc Duy! Hãy ôm em vào lòng và yêu em đi anh.
Lơi lẽ ấy, cộng thêm tấm thân nóng nhịp yêu và khao khát được yêu của Thanh Nghi đã thật sự lôi cuốn được con tim đau khổ và cùng khao khát nhớ nhung đong đầy tình yêu của Khắc Duy. Họ quyện chặt lấy nhau để thỏa bao niềm nhung nhớ của sự xa cách. Cả hai yêu nhau và chỉ biết thế gian này chỉ có họ mà quên hết bao ngăn trở của cha mẹ, sang giàu. Họ đến với nhau... tất cả và tất cả.
Cuộc chia tay đầy nước mắt, Thanh Nghi đã trao trọn đời con gái cho Khắc Duy với ba lời thề non, hẹn biển và chờ đợi. Khắc Duy ra đi, ôm theo tấm chân tình và quyết chí trở lại khi công thành, doanh toại mà đàng hoàng tới nhà ông bà Thanh Lam hỏi cưới người yêu dấu để bù đắp cho Thanh Nghi bao thiệt thòi, chờ đợi.
Nhưng anh nào có ngờ đâu... sau lần đó, mình đã vô tình để lại cho người thương một mầm sống nhỏ và nó lại lớn dần lên một cách vô tư trong niềm hạnh phúc chở che của người mẹ trẻ Thanh Nghi, lẫn nỗi tủi nhục cay đắng của cô tiểu thư giàu có lại mang cái thai oan nghiệt.
Danh giá gia đình bị Thanh Nghi bôi tro, trát trấu, thiên hạ chê cười xấu hổ lẫn giận dữ, ông Thanh Lam trong giây phút hồ đồ đã đang tâm đuổi mẹ con Thanh Nghi ra khỏi gia đình, khi cô một mực từ chối hủy bỏ đứa con thơ vô tội còn nằm trong bụng mẹ, và cũng là kết quả của cuộc tình chân thật với Khắc Duy...
Anh dừng lại từ tốn châm lửa đốt thuốc và rít liên tục để tự trấn tĩnh tâm tư xáo trộn mãnh liệt và quá khứ đang như một khúc phim lần lượt quay ngược trở lại...
− Cô... cô ơi! Trời ạ! Sao thế này? - Hào la lớn và dựng vội chiếc xe Spacy bóng lộn đỡ lấy người đàn bà xanh xao, tiều tụy đang lả người sắp té xỉu ở bên đường với cái bụng to bè vượt cao hơn ngực. Không còn đủ thời gian suy nghĩ, Hào vẫy gọi chiếc xích lô chờ tới và đưa ngay bệnh nhân vào viện. Những giây phút căng thẳng lo nghĩ, sợ hãi vu vơ rồi cũng qua đi. Hào thở dài nhẹ nhõm khi thấy Thanh Nghi khẽ trở mình và nặng nề nhướng mắt. Bờ mi thanh tú bắt đầu lay động, sự sống đã trở về và phục sinh cho cả mẹ lẫn con sau gần hơn tuần lễ Hào vất vả chăm sóc, lo toan mọi thứ.
− Cô tỉnh rồi! - Hào reo lên sung sướng.
− Tôi... tôi đang ở đâu đây? - Thanh Nghi nhìn quang và thảng thốt sờ nhanh cái bụng của mình, nơi có giọt máu con thơ đang dần tượng hình hài với mần sống nhỏ nhoi, bé tí.
− Yên tâm đi cô ạ. Hai mẹ con vẫn bình an.
− Thế... Ông là ai? - Thanh Nghi dừng mắt nơi người đàn ông xa lạ.
− Tôi tình cờ qua đường và kịp thời cứu được mẹ con cô khi bị ngất đó.
− Thật ư?
− Ừ, bây giờ thì ổn cả rồi. Tuần lễ vừa qua, thật lòng mà nói... cô làm tôi sợ quá trời. Cũng may là còn kịp cứu lấy cháu bé. Chúc mừng mẹ con cô nhé.
Hào sung sướng xòe tay chờ đợi. Nén sự xúc động lẫn cảm kích đầy ắp, Thanh Nghi cố gượng ngồi lên:
− Đừng! Bác sĩ nói cô cầi tĩnh dưỡng thời gian nữa đó, không được động đậy quá sớm.
− Cảm ơn anh.
Thanh Nghi cúi nhanh mặt giấu đi những giọt lệ nóng vừa trào ra khỏi mắt. Để rồi khi ngẩng lên, cô tin tưởng đặt nhẹ đôi bàn tay xanh xao yếy đuối của mình vào bàn tay to lớn mạnh khỏe của Thế Hào với cả sự trao gởi ngời trong đôi mắt long lanh sáng. Khẽ khàng và từ tốn, Thanh Nghi nhỏ giọng:
− Ơn cứu mạng này, trọn đời tôi xin ghi lòng, tạc dạ. Và nếu anh không chê thì... khi đứa bé chào đời, xin hãy nhận làm ngưỜi cha đỡ đầu cho nó.
− Ôi! Tôi có được diễm phúc ấy à?
Thế Hào reo lên phấn khởi, nhưng anh chợt chựng lại do dự. Ngần ngừ khá lâu, anh mới từ tốn hỏi:
− Thế... còn cha đứa bé?
Đôi mắt Thanh Nghi chợt tối sầm lại, u buồn cụp nhanh xuống, theo sau là những tiếng thở dài cố nén, nhưng vẫn thoát khỏi bờ môi nhợt nhạt phiền muộn. Thế Hào bối rối:
− Tôi xin lỗi cô nhé. Thật ra, nếu có nỗi khổ tâm không nói được thì thôi vậy.
− Tôi...
− Cô không nên cố giải thích, tôi chẳng quan tâm đâu. À Phải! - Thế Hào xoa nhẹ đôi tay, cân nhắc từng lời lẽ để có không đụng chạm vào nỗi đau thương đang âm ỉ trong lòng người thiếu phụ trẻ này - Ngoài vấn đề cô vừa nói ra đó, thì tôi còn gíp đỡ gì được nữa không? Chẳng hạn như... báo tin cho cha mẹ, gia đình?
− Tôi... tôi không có gia đình.
Thanh Nghi cúi thấp, mặt tránh né ánh mắt ngạc nhiên và nhiều nghi vấn của Thế Hào.
im lặng kéo dài khá lâu, giọng Thế Hào lại lo âu, trăn trở:
− Thế thì trong những ngày tới... cô sẽ sống sao đây? Hai mẹ con sẽ ăn đâu, ở đâu?
− Tôi... tôi cũng chưa biết nữa.
Thanh Nghi bật khóc nghẹn ngào, tức tưởi. Vì quả thật, có mơ cô cũng không dám nghĩ mình lại lâm vào tinh trạng bi thiết, đau đớn này. Cay đắng và chua xót mỉa mai quá. Duy ơi! Phương trời Âu, anh có biết cho nỗi nhục nhã cơ cực của mẹ con em đang ghánh chịu không? Con ơi! Nghi nấc lên, lòng đau như ai cắt.
Thấy cô quá đau lòng và xúc động, Thế Hào cũng đâm ra thương cảm. Anh nói nhanh không do dự.
− Vậy đi cô ạ. Nếu không chê và không có gì thì cô hãy về nhà tôi nhé.
− Nhà của anh?
− Ừ. Tôi sống một mình, tự do lắm. Không ai làm phiền và quấy rầy cô đâu, đừng ngại.
− Nhưng... như thế... liệu có tiện lắm cho anh? - Thanh Nghi vừa mừng vừa lo. - Phần mẹ con tôi như vậy thật quá diễm phúc và may mắn rồi. Nhưng chỉ e phiền phức cho ân nhân mình. Miệng người đời ác khẩu lắm, họ sẽ không chịu để yên đâu. Và hậu quả thế nào, chắc hẳn anh cũng lường trước đưo8.c.
− Tôi chẳng ngại đâu. Ai cười hở mười cái răng thôi, lo gì chứ.
Thế Hào cố pha trò để làm vơi nhẹ nỗi đau trong lòng Thanh Nghi rồi tiếp:
− Vả lại, mình vốn thanh bạch, trời biết, đất biết. Ai nghĩ sai, họ mang tội. Thời buổi này không hơi đâu gói cơm dòm ngó hoài chuyện thiên hạ. - Hào lại thở dài - Nói thật lòng, để mẹ con cô ra đi trong lúc này, tôi chẳng yên tâm chút nào. Tuy biết rằng cả hai chẳng liên quan gì với nhau, nhưng làm người không lẽ thấy chết chẳng cứu thì lương tâm đã bị đánh rơi mất rồi, cô ạ.
− Anh... tốt quá.
− Có gì đâu chứ. Ai gặp trường hợp này đều phải thế thôi. Cô ừ đi cho tôi vui. Sanh xong, mẹ tròn con vuông rồi muốn đi hay ở tùy ý. Chừng đó, tôi chẳng dám ép đâu mà ngại. Về nhà tôi cô nhé?
Thanh Nghi ngẩng nhìn Thế Hào với lòng biết ơn sâu nặng. Trong lúc này đây, cô thật sự không biết dùng lời lẽ gì để nói hết sự vui mừng vì gặp được người quá tốt như anh. Nhè nhẹ gật đầu, Thanh Nghi cười mà nước mắt tuôn dài xuống má.
− Con ơi! Thế là từ nay, mẹ con mình có chổ nương thân, trú mưa, tránh nắng rồi. Sau này con lớn, con phải thay mẹ trã nghĩa cho vị ân nhân này, con nhé.
− Thế Hào! Con điên rồi à? - Bà Quỳnh vỗ mạnh tay xuống bàn giận dữ - Tự nhiên rước của nợ về nhà. Có biết như thế này là xui xẻo lắm không chứ? Tóm lại, cô thay mặt dòng họ nhà này không đồng ý.
Nói xong câu là bà quay ngang, cùng nét mặt căng thẳng.
− Cô ơi! Xin đừng giận.
Thế Hào cố thuyết phục.
− Không bàn cãi gì nữa. Tóm lại, con mau trả mẹ con nó về cái nơi nó ở là đầu đường, xó chợ đi.
− Xin lỗi cô, con không thể.
− Thế tức là sao đây? Đã bao giờ con dám cãi lại lời cô như lần này chưa? Đúng là con với cháu, ngu dại gì đến nỗi nhận thai hoang về nuôi. Được. Con không đuổi thì để cô đuổi cho. Kéo dài hoài, khó xử lắm.
− Không. Con không đồng ý cho cô có quyền hạn này đâu.
− Con... - Bà Quỳnh trợn tròn mắt nhìn đứa cháu trai và thật sự bị bất ngờ bởi phản ứng quá quyết liệt này - Nói đi! Có phải con đã yêu loài hư hèn này không? - Giọng bà giận dữ - Cái thứ vô loại, không kịp để mẹ cha ăn miếng trầu héo, uống hớp rượu lạt thì quý hóa lắm à?
− Xin cô nhỏ giọng và nhẹ lời cho. - Thế Hào lấm lét nhìn lên lầu - Con không muốn để cho Thanh Nghi nghe được những lời lẽ thiếu tôn trọng này đâu.
− Con... thật quá đáng. - Bà Quỳnh gắt gỏng - Đứa con gái hư đốn ấy hơn tao?
− Thôi, quá đủ rồi cô ạ. - Thế Hào cố giữ lễ phép - Cô bắt đầu làm con bực bội và thiếu kiên nhẫn rồi đó. Tóm lại một câu, cô tin hay không thì tùy. Giữa con với Thanh Nghi đều trong sáng, chẳng có gì đáng nói cả. Nhưng nếu có chăng chỉ là tình đồng loại của người đối với người thôi. Cô làm ơn để mẹ con Thanh Nghi được yên, nếu muốn giữ tình cảm cô cháu tốt đẹp từ bấy lâu nay.
− Thế Hào! Con nói thế tức là ý gì đây?
− Cô muốn hiểu sao thì tùy. Những gì muốn nói, con đã nói xong cả rồi.
Thế Hào bỏ đứng lên, vẻ mặt giận hờn thấy rõ. Thật lòng mà nói, anh cũng đã thầm yêu Thanh Nghi từ lúc nào không hề hay biết. Tới khi chợt giật mình thì đã quá sâu nặng.
Thế Hào yêu T Nghi với tất cả sự ngây dại, và si mê của mối tình đầu, và bất chấp mọi định kiến lẫn quá khứ của cô. Trong lòng anh bây giờ là sự chờ đợi và ao ước Thanh Nghi hiểu được chân tình này mà đáp lại. Bấy nhiêu đó cũng quá đủ cho Thế Hào rồi. Tình yêu nồng nàn ấy đủ sức giúp anh vượt qua mọi trở ngại của dư luận xã hội và cũng chính vì lẽ ấy mà ai xúc phạm tới Thanh Nghi cũng chính là xúc phạm Thế Hào.
Còn phần bà Quỳnh, nỗi lo âu lại cứ lớn dần theo bao biến đổi tánh tình của Thế Hào. Bởi vì hơn ai hết, bà rất hiểu rõ vị trí đứng của mẹ con mình trong cái nhà và gia tài to lớn đồ sộ này. Nếu để Thế Hào yêu và lấy Thanh Nghi làm vợ thì... Như Thi sẽ ra sao? Công lao vun đắp bao lâu nay của bà không lý nào tan thành tro bụi à?
Không. Không thể được. Vạn lần, ngàn lần cũng không thể nào. Bằng mọi cách mình phải phá cho tan cuộc lương duyên lệch đũa này. Càng không cam tâm để con nhỏ bá vơ, đầu đường xó chợ hưởng của phủ ấm từ gia đình Thế Hào.
− Thôi được rồi, Thế Hào. - Bà Quỳnh dịu giọng sau khi suy nghĩ đắn đo hơn thiệt, lợi hại - Nếu con đã quyết định như thế thì cô không còn gì để nói cả. Tùy con chọn lựa, miễn sao được hạnh phúc vuông tròn là tốt đẹp lắm. Bây giờ cô về nhé.
− Vâng, cô về. Con không tiễn đâu.
− Khỏi. Cô tự biết lo cho mình.
Bà Quỳnh cười nhẹ thân thiện vỗ vai Thế Hào rồi đi nhanh ra cửa. Trong đầu bà đã toan tính sẵn bao âm mưu tàn nhẫn.
Về tới bước vào nhà, bà bực bội ném cái ví tay xuống bàn một cách hậm hực. Bờ môi mím lại đầy nham hiểm độc ác khó ai bì. Hai bàn tay có nhiều móng nhọn, sơn đỏ lòe lẹt nắm chặt lấy nhau. Bà đi tới đi lui, quanh qua quẩn lại ở phòng khách và thỉnh thoảng lại ngước nhìn đồng hồ treo tường đang thong dong nhích dần từng giây một.
− Con về rồi đây.
Như Thi rực rỡ trong bộ áo quần rất mô đen của thời thượng. Cô thả người ngồi ngửa ra ghế nệm một cách hớ hênh cẩu thả và thản nhiên để nguyên cả đôi giày cao gót gác lên mặt bàn.
− Để chân xuống! - Bà Quỳnh đột ngột hét lớn đầy bực bội.
− Không. Con mỏi. - Như Thi lớn giọng cãi - Đi bar từ sáng tới giờ cũng phải cho đôi lúc thảnh thơi, thoải mái chứ.
− Nè! Con đủ rồi đó. Đang nói chuyện với ai vậy? - Bà Quỳnh nổi cáu - Con gái gì vô ý, vô tứ, chẳng đáng một xu so với con nhỏ có con hoang. Thật không biết xấu hổ.
− Mẹ đủ rồi đó. - Như Thi cũng bướng bỉng cự lại - Khi không muốn chưởi mắng khơi khơi được sao? Con là người chứ không phải sọt rác để mẹ có thể trút ba thứ linh tinh phế thải, bỏ đi vào đó bất cứ lúc nào.
− Mày...
− Gì chứ? Con nói oan cho mẹ à? Về tới nhà là chán quá trời. - Nói xong câu là Như Thi bật đi nhanh trở ra cửa.
− Không được đi! Đứng lại và mau trở vô. - Bà Quỳnh hét lớn - Càng lúc, con càng chẳng coi mẹ ra gì cả.
− Vậy chứ mẹ biểu con ngồi yên nghe chưởi hoài à? - Như Thi nhún vai trịch thượng - Con xin lỗi, con không thể làm kẻ ngoan hiền theo ý mẹ đâu.
− Cái thứ con trời đánh, mất dạy.
− Thì mẹ có bao giờ dạy con điều hay, lẽ phải đâu mà mất với còn.
− Trời ơi là trời! - Bà Quỳnh gào lên và bật khóc thật muồi. Giọng bà chuyển sang kể lể - Con ơi là con! Nuôi dạy bao lâu nay, giờ khôn lớn muốn phản. Ôi! Thân tôi bạc phước và khốn nạn thế này là cùng. Thà chết quách đi có lẽ sẽ hay hơn đó.
− Mẹ Ơi! Con xin mẹ... - Như Thi trở lại ghế ngồi phịch xuống và bịt chặt đôi tai khó chịu. Cô nhăn nhó, cau có thở dài, nhưng cuối cùng thì dịu giọng - Thôi được rồi. Coi như con có lỗi đi, mẹ tha cho. Thật ra ai làm mẹ giận chứ?
Bà Quỳnh quẹt ngang mi mắt để lau khô ngấn lệ, nhưng không vội trả lời con gái. Đôi mắt bà cau lại và trầm tư như thể có quá nhiều điều suy nghĩ. Như Thi chẳng quan tâm gì với tính nết luôn thất thường, sớm nắng chiều mưa của mẹ mình. Cô thản nhiên kéo cái hộp nhựa để dưới gầm bàn và lôi ra cây dũa móng tay. Cẩn thận chăm chú từng ngón một, rồi đưa lên tầm nhìn ngắm nghía kỹ lưỡng và hài lòng ra mặt với bàn tay thon dài, nuột nà của mình. Chẳng biết làm gì hơn, Như Thi đứng lên vươn vai và che miệng ngáp dài, nói:
− Con muốn ngủ.
− Khoan đã! Mẹ có chuyện muốn nói với con. Ngồi trở lại đi.
− Lại chuyện gì nữa chứ? - Như Thi càu nhàu, nhưng vẫn làm theo lời bà Quỳnh - Mẹ nói đi, con nghe đây.
− Dạo này con có hay tới nhà Thế Hào không?
− Ít lắm. Cái gã khờ khạo, thiếu lịch sự và ga lăng làm con chán. - Như Thi rùn vai chê bai.
− Nhưng nó giàu.
− Ăn thua gì tới con? - N THi gắt gỏng - Con không yêu được hắn.
− Vậy con sống bằng gì, hả? - Đột nhiên bà Quỳnh nổi giận trở lại - Không cố gắng chiếm lấy nó thì lấy đâu ra tiền ăn xài, chưng diện. Chẳng lý nào con không thấy nó có cả một mỏ vàng.
− Thì đã sao nào? - Như Thi bực bội - Cái mặt hắn cứ bơ bơ hoài như dân đần độn. Tại sao con phải đầu lụy để tự hạ thấp giá trị của mình? Con gái của mẹ là thứ bỏ đi à? Thiếu gì gã đàn ông chực chờ cung phụng, đâu cần chi hắn chứ.
− Nhưng nếu con biết Thế Hào sắp lấy vợ rồi, liệu còn nói ra được bao lời lẽ bất cần đó không hả Thi?
− Lấy vợ? - Như Thi ngạc nhiên nhìn sững mẹ.
− Phải.
− Mẹ không định đùa với con chứ?
− Con nhỏ đó là một người bá vơ đầu đường xó chợ đó. Vả lại, nó còn mang thai hoang... - Giọng bà Quỳnh hằn học - Chẳng biết thế nào nó túm được thằng Hào.
− Trời ơi! Chuyện lạ nha. - Như Thi bật cười.
− Con cười gì vậy? Đáng cười lắm à?
− Chứ mẹ nghĩ... kông đáng cười sao?
− Con... con đúng là đứa ngu nhất trên đời này.
− Vậy mẹ nói đi. Cô ta là Thanh Nghi phải không? Thật ra, con đã lường được trước kết cuộc này từ cái dạo Thế Hào cưu mang mẹ con nó đem về nhà ở rồi kìa. Đâu phải mới đây, cho nên chẳng còn xa lạ gì nữa.
− Mẹ... không hiểu.
− Thế mẹ biết Thanh Nghi là ai không?
− Bộ con biết sao?
− Phải. Rất rành và chính vì lý do đó mà từ bấy lâu nay, con tránh mặt để họ tự do phát triển tình yêu. Lủa gần rơm không sớm thì muộn sẽ khơi ngọn bùng cháy mãnh liệt.
− Con nói năng lạ quá, mẹ không hiểu gì cả.
− Thì có gì đâu. - Như Thi bá vai bà Quỳnh - Vậy mẹ có còn nhớ con nhỏ bạn chung lớp hay đến chơi với con khi còn học không vậy? Nó giàu có lắm, hay giúp đỡ mình khi xưa đó.
− Ý con nói...
− Thanh Nghi đấy, mẹ ạ.
− Không phải chứ Thi? - Bà Quỳnh ngạc nhiên - Nó là con gái độc nhất của nhà tỉ phú Thanh Lam?
− Đúng rồi.
− Thế lý do gì lạc loài trôi nổi đến phải ăn nhờ, ở đậu chứ?
− Thì chẳng phải mẹ nói nó có thai hoang sao?
− Ừ nhỉ. - Bà Quỳnh ngớ người suy tư mất mấy giây rồi mới nhìn sang con gái dịu giọng hỏi - Vậy... con có...
− Vâng. - Như Thi cười nửa miệng và nhún nhẹ vai - Mẹ nghĩ mà xem. Nếu như mình ra tay hiệp nghĩa đem tin vui tới cứu vớt danh dự gia đình ông Thanh Lam thì họ sẽ đối xử với mẹ bằng thái độ nào?
− Mẹ không hiểu. - Bà Quỳnh nhăn mặt vì không theo kịp ý nghĩ của Như Thi - Con nói thẳng ra đi nào. Đầu óc mẹ căng thẳng và bối rối quá.
− Mẹ Ơi! Bình tĩnh lại nào. Từ hôm nay, mẹ con mình sẽ có thần tài phù trợ, khỏi lo đói nghèo, thiếu trước hụt sau nữa. Này nhé! Mẹ nhân danh cô Thế Hào đến xin cưới Thanh Nghi. Họ đồng ý, tức mọi việc ổn thỏa. Mẹ con mình tha hồ mà hưởng lợi từ việc làm nhân hậu, đức độ này. Nằm giữa đâu mất phần mềm. Ngư ông đắc lợi là chổ này đấy. Và tin chắc Thế Hào sẽ rất biết ơn lẫn cảm kích mẹ nhiều, nhiều lắm.
Như Thi lại chau mày lo nghĩ:
− Nhưng mà việc trước tiên là phải nắm được tình cảm Thanh Nghi dành cho Thế Hào được mấy chục phần trăm trong tình yêu sâu nặng cô dành cho người tình đã xa. Có được thông tin đó, mình mới tiến hành ý định dứt khoát được.
− Phải.
Bà Quỳnh đồng tình cùng toan tính khôn khéo của con gái và hài lòng với sự nuôi dạy của mình cùng Như Thi. Đôi mắt sắc nét của bà long lên đầy tia lửa thù hằn kín đáo. Bởi vì hơn ai hết, bà biết rất rõ mình đang đầu tư và bắt đầu có lợi dài dài trong chuổi ngày tới, chẳng hề uổng phí vống liếng tí nào.
Thanh Nghi u sầu ngồi đứng không yên với sự vắng mặt đột ngột của Thế Hào. Suốt tuần lễ qua, căn nhà to lớn đồ sộ này càng lạnh lùng vắng lặng hơn khi chung quanh luôn im ắng. Bốn bức tường cao ngăn cách với thế giới sôi động và nhịp sống hối hả bên ngoài.
Chợt tiếng chuông gọi cổng ngân dài, xóa tan sự im lặng, trầm mặc của ngôi biệt thự. Thanh Nghi chạy vội ra cửa và chựng lại khi bắt gặp ánh mắt lo âu thẳng thốt của bà Quỳnh.
− Cô ơi! Chuyện gì thế? - Thanh Nghi lo lắng hỏi nhanh.
− Cháu là Thanh Nghi?
− Vâng. Sao hôm nay cô lại hỏi cháu như vậy ạ?
− Thế Hào nó... nó...
Bà Quỳnh bật khóc như một diễn viên đang đóng vai bi rất tài tình, càng làm cho tâm tư của Thanh Nghi rối bời, lo âu trĩu nặng:
− Thanh Nghi ơi! Coi như cô xin con... Hãy cứu lấy Thế Hào đi. Nếu không, lần này nó sẽ chết mất nơi xứ lạ quê người. Nhìn đứa cháu trai thân yêu đau khổ như thế... làm cô, ta không cam tâm.
− Nhưng cô ơi! Sự thật là chuyện gì? Anh Hào ra sao rồi ạ? Và hiện tại đang ở đâu, hả cô?
− Nó... nó đau khổ, tuyệt vọng lắm.
− Tại sao chứ? Thanh Nghi thẳng thốt.
− Chẳng có lý nào con không hiểu? Hoặc giả con cố tình không chịu hiểu, hả Thanh Nghi?
Bà Quỳnh ngồi phịch xuống ghế đá cạnh cổng rào, chùi nhanh những dòng lệ đang ướt đẫm đôi má và sẳn tiện tìm dò phản ứng trên gương mặt Thanh Nghi. Khá lâu, bà mới từ tốn nói:
− Thế Hào nó... yêu con, Nghi ạ.
− Yêu con ư? - Thanh Nghi bàng hoàng - Không đâu cô ơi. Chẳng lý nào có...
− Thật sự là như thế đó con ơi. Tình yêu đơn phương, nhưng lại không dám ngỏ, chỉ âm thầm chịu đựng. Mà như vậy thì làm sao được chứ? Khối óc, con tim người ta mà, nào phải cây cỏ vô tri, vô giác chứ.
− Thật thế ư?
Thanh Nghi ngồi phịch xống hế thờ thẫn vì lời nói quá bất ngờ này. Bởi vì trong lòng cô, vị trí Thế Hào chỉ tôn kính là ân nhân. Thâm tình hơn nữa là người anh trai. Còn tình yêu của con tim Nghi đã trao trọn vẹn cho người tình tận trời Âu xa cách.
Hai năm, thời gian âm thầm lặng lẽ trôi qua tuy dài so với tuổi xuân thì con gái, nhưng vẫn không làm phai nhạt ân tình nồng thắm, thiết tha của tình yêu sâu nặng mà Thanh Nghi trao cho Khắc Duy. Trong lòng cô, bây giờ lẽ sống duy nhất và cũng là niềm hy vọng, an ủi là con thơ. Thời gian hẹn ước ngắn dần thì nỗi chờ đợi thì lại theo chiều đối ngược lớn hơn. Thử hỏi làm sao... làm sao Thanh Nghi có thể chấp nhận tình yêu của Thế Hào, dù trong thâm tâm cô luôn mang nặng ân nghĩa cao đẹp của anh đã không quản ngại chăm sóc chở che, đùm bọc mẹ con cô bao lâu nay.
Thấy Thanh Nghi thẩn thờ và lặng lẽ như pho tượng gỗ, bà Qùynh đã phần nào hiểu được diễn biến tâm trạng cô. Đảo nhanh một vòng mắt với nhiều thủ đoạn luôn có sẵn trong cái đầu mưu mô thâm hiểm của mình, bà Quỳnh quyết định đi nước cờ cuối cùng mà lật ngửa ván cờ, hầu mong đạt được mục đích cần thiết.
− Thanh Nghi! Đây là nơi Thế Hào ở. Cháu quyết định đến gặp mặt nó hay không thì tùy, nhưng nếu trễ... chỉ e khó lòng gặp lại.
− Tại sao thưa cô?
− Ngày mai, nó sẽ đi xa... để tìm quên và để giữ được trong lòng mình sự tốt đẹp cho hai người đó.
− Cô ơi! Anh ấy sẽ đi đâu?
− Cô không thể nói được. Bởi vì Thế Hào chẳng đồng ý cho cô nói rõ lòng nó với cháu đâu. Nó sợ... nghe tiếng chối từ và càng sợ hơn sự gật đầu đồng ý của cháu khi chấp nhận tình nó vì ân nghĩa, vì thương hại... hơn là tình yêu từ con tim.
Thanh Nghi cúi thấp đầu bối rối và ù đặc bao ý nghĩ. Thật sự, bây giờ cô không rõ mình buồn hay vui với việc đi xa như chạy trốn này của Thế Hào. Hình như từ thâm tâm cô có một sự thôi thúc nào đó là phải trả ân tình này dù không yêu. Chứ lương tâm một con người không cho phép Thanh Nghi bỏ mặc Thế Hào nổi trôi ở xứ lạ để tìm quên và cũng chính từ quyết định này làm cho Thanh Nghi nghecõi lòng chết lặng. Con tim quặn thắt nhói đau đến tê buốt.. Bởi vì, Duy ơi! Em vẹn nghĩa, tức không vẹn tình chung thủy cùng anh. Còn bằng từ chối Thế Hào thì thật sự quá khó đối với em. Nếu không có anh ấy, liệu thế gian này còn có sự tồn tại của mẹ con em không chứ?
Nước mắt Thanh Nghi lăn dài, rối rắm lẫn lo âu. Tiếng khóc thét của con thơ chợt ré lên làm Thanh Nghi như giật mình bừng tỉnh khỏi sự ù đặc nặng nề của tâm sự. Cô bật dậy lao nhanh vào nhà cũng là lúc mưa trút xuống thật mạnh và giông tố thổi tới quất ầm ầm vào từng cánh cửa.
Ôm chặt con thơ trong lòng, nhức nhối nỗi đau, đôi mắt Thanh Nghi đẫm lệ khóc thương một cuộc tình, có lẽ sẽ chấm dứt từ hôm nay theo một quyết định đứt đoạn sự chờ mong mỏi mòn của mình. Trời đất như thấu hiểu nỗi phong ba hay cõi lòng Thanh Nghi đang dậy bão? Suối lệ Nghi rơi hay giọt sầu của ông Tơ, bà Nguyệt đã se rồi sợi chỉ thắm giờ đang tâm cắt đứt? Hào ơi! Duy ơi! Nghi biết chọn ai, bỏ ai khi mình chỉ có mỗi một con tim?
Ngoài trời mưa vẫn rơi, rơi mãi âm u buốt giá như cộng thêm nỗi khắc khoải chờ mong của người thiếu phụ. Khắc Duy ơi! Giờ này anh đang ở đâu? Có nghe chăng lời em réo gọi? Tại sao? Tại sao không phải là anh ở cạnh lo lắng, chăm sóc cho mẹ con em chứ? Sao không phải là anh khổ đau vật vã vì em? Duy ơi! Khắc Duy! Em yêu anh. Yêu mãi mãi. Dù mai này dòng đời chia hai lối rẽ, em vẫn yêu anh. Yêu đến trọn cuộc đời này, Duy ạ. Tha thứ cho em nhé... Duy ơi! Em phụ anh rồi và xin được gọi tên anh suốt trọn đêm nay, để ngày mai... vâng, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ cố quên anh mà làm vợ hiền của Thế Hào, trả cho xong món nợ ân tình mà em trót vay kiếp này. Nước mắt Thanh Nghi lăn dài không cạn kiệt.
Cuối cùng rồi ngày mới cũng bắt đầu. Sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng cõi lòng Thanh Nghi vẫn u uất nỗi đau và sự giằng xé. Cô ngồi hàng giờ bên khung cửa để dõi đôi mắt mọng nước nhìn bao áng mây lơ lửng bay nhè nhẹ rồi thở dài liên tục, nhưng cũng không tài nào nhấc chân bước khỏi cửa.
− Chi Nghi ơi, chị Nghi! - Như Thi ùa vào gọi lớn - Mau lên chị Ơi kẻo không kịp bây giờ. Chuyến bay sắp khỏi hành rồi.
− Tôi... - Thanh Nghi bàng hoàng lẫn bối rối.
− Đi mà. - Như Thi kéo mạnh tay Thanh Nghi - Nếu không, cả đời chị ân hận đó. Người đi thì cũng đã đi từ lúc nào rồi. Giờ người còn lại, tại sao không níu kéo để tạo hạnh phúc cho mình ở quãng đời sắp tới chứ? Vả vại, không yêu, chị cũng nghĩ chút tình, đành đoạn như vậy, khó coi lắm. Thế Hào vì chị chịu đựng bao nhiêu thiệt thòi tai tiếng, chưa đủ chứng minh được tình yêu của anh ấy sao?
Một lần ôm hận rồi, không lý nào chị chẳng tâm đắc cái câu " thà làm vợ kẻ yêu mình, hơn mình yêu họ à "?
− Tôi... tôi... - Thanh Nghi lại khóc và ngồi phịch xuống ghế ôm lấy mặt xót xa.
− Thiệt tức chết đi được. - Như Thi giận dữ chống tay lên mạn sườn - Nè! Câu cuối cùng tôi muốn nói là chị nên chết quách đi cho rồi để khỏi ngu. Bỏ mồi bắt bóng. Không có Thế Hào thì mẹ con chị chết rũ xương tan thành tro bụi từ lâu rồi đó. Sức chịu đựng của con người ta có giói hạn chứ.
Nói xong, Như Thi nện mạnh gót giày bực bội đi nhanh ra cửa, không quên ném lại cho Thanh Nghi cái nhìn thiếu thiện cảm và một câu nói bao hàm nhiều ý nghĩ:
− Anh tôi đi rồi, chị cũng cút xéo khỏi nơi này. Từ nay, thân ai nấy lo đó. Thử coi lưu lạc xó xỉnh chợ đời, mẹ con chị sẽ sống ra sao? Còn yêu được gã khốn nạn, quất ngựa truy phong lừa tình không hả?
− Như Thi! Cô đừng đi vội... chờ tôi. - Thanh Nghi quẹt nhanh nước mắt run rẩy nói - Tôi sẽ đến đó và giữ Thế Hào lại cho mình.
− Một quyết định sáng suốt đấy.
− Cảm ơn Thi đã đánh thức tôi sau một cơn ngủ dài.
Nói xong, Thanh Nghi đi vội vào phòng. Chỉ mười phút là quay trở ra với nét mặt tươi hơn vì sự trang điểm khéo léo. Bờ môi tái nhạt được tô nhẹ lớp son càng tăng thêm nét quyến rũ vốn có mà từ lâu cô đã không còn quan tâm tới. Chiếc áo dài màu vàng chanh ôm sát vào thân người vừa vặn của " cô gái một con " trông mòn con mắt đã làm Như Thi buột miệng kêu lên:
− Ôi! Chị đẹp lắm đó, Thanh Nghi.
− Mình đi Thi, và cám ơn cô một lời khen.
− Không. Là thật đó. Hèn nào Thế Hào say đắm đến nỗi như kẻ mất hồn... i" trời! Tới giờ rồi. Đi! Đi mau Thanh Nghi. Ra tôi chở, khỏi lấy xe mất thời gian.
Chiếc Spacy của Như Thi lao đi, nhắm hướng sân bay Tân Sơn Nhất thẳng tới. Tâm trạng Thanh Nghi giờ này thật sự không biết thế nào, cỉ thấy nét mặt cô đầy lo âu thấp thỏm. Chiếc xe dừng lại vội vã, Thanh Nghi cũng lao thẳng vào, hối hả nhìn quanh tìm kiếm. Nỗi lo cứ lớn dần theo khi chỉ thấy từng đoàn người bịn rịn chia tay người thân mà không thấy bóng dáng Thế Hào đâu cả.
− Thanh Nghi! Anh Hào kìa. - Như Thi chỉ tay vào cửa phòng kiếng và gọi lớn - Anh Hào! Hào ơi! Thanh Nghi! Gọi mau đi... - Như Thi thúc giục.
− Thế Hào! Hào ơi! Anh đừng đi. Hào ơi! Trở lại với mẹ con em. - Thanh Nghi òa khóc và chen lấn đại vào dòng người để được tới gần Thế Hào.
Bên này, ánh mắt Thế Hào rực sáng tia hy vọng lẫn reo vui sung sướng, ngập tràn niềm hạnh phúc vì tình yêu anh đã được đáp lại. Vòng tay nối vòng tay, ánh mắt trao ánh mắt và Thanh Nghi ngả đầu vào bờ ngực Thế Hào như tìm thấy nơi che chở, nương tựa với lòng biết ơn nặng hơn tình yêu đôi lứa.
Khắc Duy trầm ngâm nhả từng vòng khói thuốc nhẹ thoảng bay, nỗi đau đến cồn cào da thịt và bóp vụng con tim Duy ra từng mảnh tan nát ngậm ngùi.
− Khắc Duy! Anh uống tí cà phê đi. - Bảo Trân đẩy nhẹ ly đen nhỏ gọt tí tách vè phía Duy và e dè nói - Anh hãy nghỉ ngơi nhé, chuyện từ từ kể cũng được. Nhìn anh thế này, em sợ lắm... Sắc mặt khó coi quá. Những đêm gần đây, em thường nghe được tiếng anh trăn trở. Đau buồn quá sẽ không được tốt lắm cho sức khoẻ hiện tại của anh đâu.
− Cảm ơn sự quan tâm lo lắng của em, Trân ạ. Nhưng nếu có thể được, anh vẫn muốn các em ngồi lại nghe bao lời tâm sự, mà nó là nỗi đau luôn đè nặng cõi lòng anh suốt bao tháng ngày qua, và nhất là đôi chân còn tàn tật của anh hôm nay.
Liên tục theo sau câu nói của Khắc Duy là những tiếng thở dài trĩu nặng đau khổ. Trong hoàn cảnh này, hình như những ai có mặt tại nơi đây đều chỉ còn biết im lặng mà chia sẻ, mà đồng cảm. Như họ sợ tiếng nói của mình khi cất lên sẽ làm khuấy động thêm nỗi đau và vết thương lòng của Khắc Duy.
Vịn tay vào thành ghế để lấy đà đứng vững trên đôi nạng gỗ, Khắc Duy bước tới bên cửa sổ với vầng trán cau lại hằn nhiều nếp nhăn của thời gian và năm tháng in đậm lên tuổi tác kiếp làm người. Khàn giọng, Duy tiếp tục đưa tất cả trở lại cuộc tình ngang trái, bi ai của mình.
− Duy ơi! Khắc Duy!
Thế Hào vẫy tay gọi lớn và mừng rỡ mở rộng vòng tay ôm chặt lấy người bạn thân vừa từ chiếc phi cơ bước xuống.
Cả hai ngập ngời niềm cảm động vì ba năm xa cách mới gặp lại. Khắc Duy vỗ mạnh tay lên vai Thế Hào như muốn chia sẻ cùng bạn ngày về nước công thành, doanh toại của mình, đôi mắt anh rạng rỡ niềm vui. Anh hỏi:
− Thế Hào! Sao hả, vẫn vui vẻ, hạnh phúc chứ?
− Phải. - Thế Hào gật mạnh đầu cười to sảng khoái - Lên xe đi, tao đưa về nhà sẵn tiện giới thiệu luôn " bà xã " cùng con trai.
Ôi! Có con rồi à? - Khắc Duy thích thú kêu lên - Hay quá vậy anh bạn.
− Chứ sao. - Thế Hào nhướng mắt hãnh diện khoe tiếp - Thằng bé khoẻ và kháu khỉnh ghê lắm, đã biết bập bẹ gọi cha rồi.
− Nếu thế thì... chúc mừng mày, Hào ạ. - Khắc Duy xòe tay chờ đợi bàn tay Thế Hào và siết chặt lấy trong tình bạn thân hữu.
Chiếc xe lăn bánh, cả hai nói cười suốt đoạn đường dài khi rời sân bay để về nhà. Nhưng nếu để ý kỹ thì ánh mắt Khắc Duy đang đầy ắp một nỗi nhớ da diết mặn nồng về người con gái anh đã yêu.
− Khắc Duy này! - Thế Hào gọi nhỏ, nhưng lại làm cho Duy giật mình.
− Gì?
− Mấy năm rồi có liên lạc được với người yêu không Duy?
− Không có. - Duy ưu tư - Sắp xếp chổ ở xong, tao nhất định đến tìm cô ấy và đàng hoàng xin cưới.
− Vậy là du học ba năm không thể quên và yêu nổi cô nào cả à?
− Ừ. - Duy cười buồn - Tâm trí lẫn con tim tao đã bị cô ấy cướp mất rồi, còn đâu sự rung cảm để yêu chứ.
− Ghê quá! - Thế Hào cười to và nhìn Khắc Duy, hóm hỉnh hỏi - Nè! Có còn coi tao là bạn thì bật mí thử xem, cô nàng tuyệt vời chiếm lĩnh được con tim sỏi đá khô cằn của mày là ai vậy? Xinh đẹp lắm phải không?
− Bí mật. - Duy cũng cười xòa - Đợi đấy bạn ạ. Chẳng còn bao lâu nữa đâu, rồi mày sẽ biết khi tao chính thức cữ hành hôn lễ.
− Tin tưởng dữ hén.
− Chứ sao? Tuy xa mặt, nhưng tao không bao giờ nghĩ sẽ cách lòng. Cô ấy yêu tao chân thật lắm.
− Đúng là lý lẽ của con tim. - Thế Hào cũng tin lây theo lời của Khắc Duy - Tới nhà tao ở tạm vài ngày rồi hẵng tìm mua nhà sau, được không. Đừng mướn khách sạn phí tiền, để dành lo cho ngày cưới vợ tương lai sắp tới, chịu không Duy?
− OK. Được thế còn gì bằng. Chỉ e làm phiền toái mày và nhọc lòng vợ bạn thôi.
− Chuyện đó thì khỏi phải lo, cứ an tâm thoải mái. Vợ tao biết ý lắm, lịch sự có thừa, Duy ơi. Cuộc đời này tao có được cô ấy là diễm phúc lắm đó.
− Hình như mày rất tự hào thì phải. - Duy nhìn Thế Hào cười tươi - Đúng là hạnh phúc có khác. Nó luôn làm cho mọi người tươi trẻ và yêu đời hơn. Nhìn mày bây giờ làm kẻ cô đơn đang tìm hạnh phúc như tao thèm muốn đến phát ghen ấy, Hào ạ.
− Từ từ, duyên nợ ai nấy được, bạn ơi. Mày về nước cưới vợ rồi sinh con gái, nữa tụi mình kết thành sui gia luôn, chịu không Duy?
− Để coi con trai Hào có đáng mặt làm chồng không mới dám nhận lời.
− Ghê nhỉ! Chưa có con đã vội treo cao giá ngọc rồi - Thế Hào nhún vai nói đùa làm cả hai cười to thân thiết như thời làm sinh viên.
Cuối cùng rồi chiếc xe cũng giảm tốc độ và dừng hẳn lại trước một biệt thự xinh xắn. Thế Hào nói to cùng Khắc Duy.
− Tới rồi đó bạn. Xuống xe đi chứ. Nhìn xem có gì thay đỏi không?
Khắc Duy bước xuống nhìn quanh và gật gù khen.
− Có lẽ xanh tươi và đầy sức sống hơn trước rất xa.
− Đương nhiên phải thế rồi. - Thế Hào nhấn chuông rồi dựng xe chờ đợi.
Cánh cổng rào từ từ khua nhẹ và hé mở. Một cậu con trai bụ bẫm, kháu khỉnh chập chững chạy ùa và vòng tay mở sẵn chờ đợi của Thế Hào với lời gọi thơ ngây:
− Cha... cha...
− Ôi, con trai của cha! - Thế Hào âu yếm hôn lên đôi má đáng yêu của con trẻ - Con của cha ngoan quá. Nào! Khoanh tay và cúi đầu chào bác Duy đi con.
− Bác ạ...
Tiếng trẻ kéo dài làm Khắc Duy thấy thân ái ngay. Anh đưa tay nói với Thế Hào:
− Nào! Cho mượn cục cưng của mày coi.
− Đây! Bế cho khéo đó, kẻo vuột tay té con trai tao.
− Thằng này xạo quá, con hén! - Khắc Duy ôm lấy đứa bé trong vòng tay khoẻ mạnh của mình và chợt bàng hoàng khi bắt gặp ánh mắt trong veo như pha lê của nó. Sao mà giống... đôi mắt Thanh Nghi?
− Hào ơi! Anh về rồi, sao không mời bạn vào nhà? Thức ăn dọn sẵn để nguội cả.
Tiếng phụ nữ vừa cất lên đã làm cho Khắc Duy bủn rủn, cơ hồ không thể làm chủ được bản thân mình.
Anh từ từ quay lại để rồi mặt chạm mặt, mắt chạm mắt. Nụ cười vừa dọn miệng để chào người vợ của Thế Hào cũng theo đó vụt tắt lịm. Giọng nói lẫn hình hài, bóng dáng vợ Thế Hào sao thân quen đến lạ lùng, để rồi dù không muốn, nhưng tiếng kêu vẫn vụt thoát khỏi bờ môi mà Khắc Duy không tài nào kiềm chế được:
− Thanh Nghi ơi! Thật sự là em đấy ư?
Và như chợt hiểu ra cớ sự đỗ vỡ cùng thảm cảnh xé lòng, Khắc Duy gục hẳn xuống như một thân cây bị đốn ngã sau cơn giông bão cuộc đời và dòng đời không xuôi chảy.
Thế là sau ba năm miệt mài ở trời Âu, Khắc Duy trở về nước những mong tìm gặp lại cố nhân cho thỏa lòng nhung nhớ, nhưng gặp phải nghịch cảnh xé nát con tim. Anh nằm liệt giường cả một tháng trời ở xó xỉnh căn gác thuê vội mà cố chạy trốn sự thật. Cho đến một ngày kia, Khắc Duy cảm thấy mình đã khá hơn với sự tỉnh trí lại. Anh thơ thẩn thả bộ trên con đường dẫn vào công viên ngày xưa với bao kỷ niệm vẫn còn lưu giữ mãi trong tâm trí, rồi quen chân rẽ vào quán dành cho sinh viên ngày nào. Nhưng sao giờ này quán trở nên tẻ nhạt, xa lạ quá. Phải thôi. Duy tự an ủi mình với nỗi đau tê buốt từng tế bào cơ thể. Bởi vì hơn ai hết, Duy hiểu được nỗi lạnh lùng tẻ nhạt và xa lạ này bắt nguồn từ đâu. Người xưa đã không còn, Thanh Nghi của anh đã có chồng, chồng Nghi lại là Thế Hào, bạn của Khắc Duy. Ở hoàn cảnh này, thử hỏi Duy phải làm sao đây chứ? Anh tự hỏi nhưng lại đành bó gối trầm ngâm với đôi mắt u hoài chìm đắm vào kỷ niệm ở một góc khuất của quán mà nhớ nhung lẫn đau khổ.
− Thế Hào! - Thanh Nghi gọi nhỏ với giọng đầy lệ thảm.
− Tôi xin em hãy để tôi yên. - Thế Hào đau khổ - Cứ mặc kệ tôi đi, Nghi ạ.
− Em... em... - Nghi nghẹn ngào đổ dài bao suối lệ - Trời ơi! Ông trời nỡ lòng trêu người nhẫn tâm quá. Thân con tội tình gì, mà cớ sao mà gặp hoàn cảnh này?
Nghi muốn gào lên, muốn hét lên hay muốn mạnh tay đập phá một thứ gì đó cho tâm sự vơi đi, cho tâm tình định thành rõ. Chứ như hiện tại bây giờ Nghi khổ đau dằn vặt lắm. Cô đã khóc, khóc thật nhiều, nhưng sao những giọt lệ đắng cay đó cũng không tài nào xua bớt nỗi lòng Thanh Nghi đang trĩu nặng.
Thế Hào và Khắc Duy... Trời ơi! Họ là bạn thân của nhau, cả hai là tri âm, tri kỷ. Còn Nghi... cô yêu, yêu tha thiết Khắc Duy và đã trao trọn vẹn cho anh cái giá ngàn vàng con gái để tình yêu tuyệt vời đó tượng hình hài. Còn Thế Hào... Hào ơi! Thâm tình, ơn nghĩa cao nặng của anh lẽ nào kiếp làm người Thanh Nghi lại nỡ bội bạc?
Ngã ba cuộc đời Nghi phải làm sao? Cô tự hỏi và không thể nào trả lời được, giờ đây chỉ có nước mắt mới mong vơi đi niềm tâm sự và nỗi đau khổ tận cõi lòng. Cánh cửa phòng sách Thế Hào đột ngột mở rộng, giọng anh điềm tĩnh vang lên:
− Thanh Nghi! Em vào đây, anh có chuyện cần bàn cụ thể.
− Anh...
Nghi ngước đôi mắt đầy lệ nhìn Thế Hào, rồi lặng lẽ cúi mặt bước vào phòng và khẽ khàng ngồi xuống chờ đợi.
Thời gian giờ đây dài đến lê thê vô tận. Từng phút, từng giây là từng mũi tên nhọn xoáy xâu vào con tim của Thế Hào làm rỉ máu và đau buốt đến từng tế bào cơ thể và không cách nào xoa dịu hoặc chịu đựng nổi, cho nên anh đã chọn cho mình một cách giải quyết rõ ràng. Có lẽ như thế sẽ tốt đẹp và đở đau khổ hơn để mãi tình trạng nặng nề này luôn đeo bám. Đặt nhẹ nhàng bàn tay mình lên vai Thanh Nghi, Thế Hào từ tốn nói:
− Lời đầu tiên anh muốn xin lỗi em, Thanh Nghi ạ.
− Thế Hào! - Thanh Nghi đau khổ kêu lên với đôi mắt đầy lệ - Xin anh đừng nói vậy, càng khiến cho em xót xa.
− Không. - Thế Hào thở dài - Thật sự là lỗi do anh tạo ra. Nếu không, giờ này cả ba không lọt vào hoàn cảnh ngỡ ngàng, ngang trái.
Thế Hào lại ngồi xuống, gục đầu vào đôi tay và rồi lùa mười ngón tay bối rối vào mớ tóc bù xù không buồn chải. Khá lâu, anh mới ngẩng lên nói nhanh, như thế nếu để chậm trễ anh sẽ không nói được.
− Khắc Duy yêu và rất yêu em, Thanh Nghi ạ. Bởi thế cho nên anh muốn em va con hãy về lại sum họp với Khắc Duy, để cha con, chồng vợ sum họp sau bao năm dài, tháng rộng xa cách nhớ nhung.
− Thế còn anh? - Thanh Nghi ngẩng lên xót xa.
− Anh... tự lo liệu được cho mình. Em cứ yên tâm. Niềm vui và hạnh phúc của em cũng chính là của anh đó.
− Không. Em không thể... - Nghi nghẹn ngào - Anh đừng quá tốt như vậy, Thế Hào ơi. Đừng bao giờ nhận mãi phần thua thiệt về mình.
− Nhưng thực tế em và con là của Khắc Duy, anh không có quyền chiếm lấy... - Thế Hào vuốt mặt như tự trấn tĩnh để rồi thở hắt ra tiếp - Anh đã chuẩn bị xong cho mình một chuyến đi xa. Rồi nơi phương trời đó sẽ quên được em và nhất định tìm lấy cho anh một hạnh phúc lứa đôi mới.
− Không được. Vạn lần không được. - Thanh Nghi quẹt ngang mi mắt để lau khô ngấn lệ - Em không để cho anh đi đâu cả, vì đơn giản và rất chân thành, em là vợ anh...
Thế Hào ơi! Xin hãy hiểu và cảm thông cho tình cảm của em hiện tại. Còn đối với Khắc Duy, tình yêu xa xưa giờ chỉ còn là kỷ niệm, rồi nó sẽ phôi pha và là tro tàn lạnh lẽo của quá khứ. Em... em đã quên tất cả từ khi là vợ của anh rồi, Hào ạ.
− Nhưng anh thì... không thể. - Thế Hào buồn rầu thở dài - Khắc Duy yêu em nhiều lắm. Và anh không thể nào là người bạn cướp vợ nó được. Nghe lời anh... về mà an ủi và mừng tương ngộ lại với Khắc Duy đi.
− Thế Hào! Anh đuổi em ư? Trời ơi! Sao tôi khổ thế này chứ?
Thanh Nghi rên rỉ. Cô thật sự khó lòng xóa được cái mặc cảm đang ngự trị trong tâm tư Thế Hào. Tự nhiên Thanh Nghi muốn nguyền rủa Khắc Duy. Tại sao anh không mất tích luôn ở trời Âu? Tại sao anh không thể quay trở lại sớm hơn, mà lại về khi mọi sự đã quá muộn màng... Và tại sao... tại sao họ lại là bạn thân của nhau nữa chứ?
− Thanh Nghi! Em uống nước nè. - Thế Hào lặng lẽ đặt trước mặt Nghi ly nước chanh nóng - Nghe lời anh, đừng khóc nữa.
− Thế Hào ơi! Em xin anh... xin anh đừng bao giờ xua đuổi, ruồng bỏ mẹ con em, anh nhé. Em sợ lắm, nếu như có một ngày khi tỉnh giấc sẽ mất anh vĩnh viễn.
Thanh Nghi choàng tay và ôm lấy Thế Hào gục hản vào bờ ngực anh, nức nở:
− Hào ơi! Xin anh đừng đi... đừng xa em.
Thế Hào thở dài, lặng lẽ vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Thanh Nghi với nỗi lòng đang dậy bão tố. Bởi vì tình yêu anh dành cho Thanh Nghi thế nào, chắc chắn cô đã hiểu. Nhưng càng sâu đậm, yêu thương Nghi bao nhiêu thì Thế Hào càng không đủ can đảm đối diện với Khắc Duy. Chỉ có con đường duy nhất là anh phải ra đi.
− Nín đi em. - Hào thở hắt ra dịu giọng và cúi xuống hôn thật âu yếm lên bờ môi mọng đỏ vì khóc quá nhiều của Thanh Nghi. Vòng tay anh từ từ siết chặt cô vào bờ ngực ấm nồng của mình. Họ đứng trong tư thế ấy rất lâu, cho tới khi Thanh Nghi ngủ thiếp giấc say nồng, vì liều an thần khá nặng mà Hào cố tình pha vừa rồi trong ly nước.
Thương yêu và trân trọng, anh bế xốc Thanh Nghi đặt lên giường, ngồi thật lâu nhìn ngắm nét yêu kiều của người mình yêu tha thiết để rồi thở dài liên tục và chớp nhanh đôi mắt chực đổ dài những giọt lệ vào tận con tim vụng vỡ. Cạnh nhà kề bên, không biết vô tình hay cố ý, giọng tình ca êm dịu ngọt ngào của ca sĩ Lam Trường cất lên như muốn xoáy mạnh vào tận cùng con tim Thế Hào và hát " Tình thôi xót xa " đến tê tái, nhức buốt.
" Từ khi yêu em
Lòng anh biết bối rối
Và những lúc lắng nghe em buồn...
Tình... thôi xót xa... "
Lời hát tỉ tê rót vào hồn Thế Hào những âm thanh tan vỡ, ngậm ngùi buốt giá. Cõi lòng anh tê dại nỗi đau không bờ bến.
− Thanh Nghi ơi! Cầu mong em vui sống và hạnh phúc. Anh đi đây, Nghi ạ. - Hào nhẹ nhàng cúi xuống đặt vào bờ môi nũng nịu của vợ yêu dấu nụ hôn dài từ biệt, rồi lầm lũi bước với túi hành trang trĩu nặng như nỗi lòng và tâm sự của riêng mình.
Khắc Duy dừng lại, thở dài liên tục và nặng nề đứng lên trên đôi nạng gỗ.
− Anh Duy! Coi chừng té đó.
Bảo Trân lo lắng và bật nhanh dậy đỡ lấy cái thân hình vạm vỡ của Duy một cách ân cần. Trong khi đó, Thiên Kim vẫn ngồi bất động chết gí nơi ghế. Có lẽ cô đang bị xáo trộn và hụt hẫng vì tình yêu đầu đời dành trọn vẹn cho Khắc Duy, mà ở trái tim anh đã có hình bóng người con gái khác. Ở Kim, sự hờn ghen đã bắt đầu làm mờ lý trí.
− Thiên Kim! Mi sao vậy? - Bảo Trân cau mặt - Đứng lên pha cho anh Duy ly cà phê coi.
− Không. - Thiên Kim cộc lốc đáp.
− Gì kỳ vậy. Nè! Đừng nói với tao là mi đang ghen với quá khứ đó.
− Phải thì đã sao nào? Kim cáu gắt và đứng bật dậy - Chẳng phải trong lòng anh Duy chưa bao giờ quên được người xưa à? Vậy thử hỏi, tao là cái gì trong trái tim anh ấy chứ?
− Thiên Kim! - Khắc Duy quay lại, kêu lên - Sao em lại nói như thế?
− Chẳng đúng ư? Anh vừa nói rõ ràng đó. Bây giờ em về, ở đây thành người thừa rồi. - Thiên Kim giận dỗi.
− Trời ơi! Con quỷ... - Trân ấn vai Kim xuống ghế - Đúng là ghen ẩu tả quá chừng. Ai đời hờn giận dĩ vãng. Anh Duy đã quá đau khổ rồi, mi không lo an ủi lại lo chuyện tào lao. Ghen như thế cũng bày đặt ghen.
− Kệ tao. - Kim hất tay Trân khỏi vai mình, nét mặt xụ xuống hờn dỗi, rưng rưng tiếp - Tao bảo đảm với Trân là cái bóng ma của một cuộc tình ngày xưa luôn đeo mãi bên anh Duy cho tới tận bây giờ. Tao chỉ là một vật thê" để lấp đầy khoảng trống trong lúc Duy cô đơn, nhung nhớ về tình vũ mà thôi. Tao... tao không cam tâm đâu.
− Đúng là đồ điên khùng.
− Mặc kệ tao.
Kim bật khóc và thình lình đến đột ngột tuôn ào ra cửa, nhanh như một cơn lốc.
− Kim! Thiên Kim!
Trân đuổi theo và gọi lớn, nhưNg bóng dáng cô đã khuất sau cửa cổng:
− Anh Duy! Thiên Kim nó...
− Kim giận anh rồi. - Duy thở dài héo hắt - Kệ cô ấy đi. Bây giờ có năn nỉ cũng không được.
− Nhưng nó yêu anh nhiều lắm đó.
− Ừ, anh biết. - Duy lại thở dài - Có những chuyện không ai muốn đến, lại cứ kéo đến là thế này đấy, Trân ạ. Như anh nè,mọi chuyện tưởng chừng có mơ cũng không dám nghĩ, vẫn xãy ra và để luôn tàng tích cùng dấu ấn thời gian và năm tháng. Chuyện Thanh Nghi và Thế Hào luôn là nỗi đau trĩu nặng, tâm sự anh bao nhiêu năm qua. Bảo Trân! Em giúp anh mở tủ kéo bàn viết, lấy tờ giấy gấp đôi úa vàng ra đi.
− Dạ, được. - Trân đứng lên làm ngay lời yêu cầu của Khắc Duy - Đây anh ạ.
− Cảm ơn em. - Duy vẫn ưu tư nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.
Hoàng hôn bắt đầu lịm tắt sau phía trời nây sẫm. Từng cơn gió lay nhẹ, làm lung linh cành lá xạc xào phiền muộn.
− Em cứ đọc đi Trân. Đó là lá thư từ biệt của Thế Hào gởi lại cho anh, lúc nó bỏ đi xa và mãi mãi đến hôm nay... chưa một lần trở lại. Cũng như anh chưa một lần tìm được tin tức về Thế Hào. Một khoảng thời gian không hẳn dài lắm của cuộc đời người, nhưng lại xảy ra quá nhiều điều đáng tiếc. Bảo Trân! Đọc đi em.
Khắc Duy lại thúc giục, nhưng vẫn đứng im vị trí nơi cũ.
− Vâng, em sẽ đọc đây. - Trân khẽ khàng mở rộng phong thư.
Đại Lãnh... ngày... tháng... năm...
Khắc Duy!
Tao là Thế Hào, thằng bạn khốn nạn, khổ đau của mày đây. Khi mày nhận và đọc lá thư này là lúc tao ở tận nơi xa... xa lắm, để tự ăn năn hối hận về việc vô tình đến nhẫn tâm của mình tạo ra, mà ngầm tiếp tay với ba mẹ Thanh Nghi ngăn cách cuộc tình duyên đẹp của hai người.
Duy ơi! Tha lỗi cho tao nhé. Vạn lần tao cúi đầu tạ lỗi cùng mày và Thanh Nghi bởi sự thật nang trái, phũ phàng này. Có phải mày thường nói: " Không biết là không có tội chứ? ". Tao cũng ở vào hoàn cảnh đó, cho nên mới có cớ sự ngày hôm nay. Thôi thì hạnh phúc ngày xưa, tao xin trao trả lại. Cầu mong mày và Nghi trọn đời mãi mãi là của nhau với chuỗi ngày dài còn lại, đừng bâng khuâng nhiều và lo nghĩ về tao nhé.
Nghi và con trai mày rất cần một người chồng, người cha đúng nghĩa. Mẹ con họ là một nữa của mày đấy. Hãy trân trọng và bảo vệ họ, Duy nhé. Khắc Duy! Hãy quên và coi như qua rồi một giấc mộng, đến với họ với tất cả tình yêu thương và tha thứ, đừng để Thanh Nghi phải đau khổ. Cô ấy đã khổ quá nhiều rồi, Duy ạ.
Thế Hào."
Bảo Trân thừ người và khá lâu mới nhẹ nhàng gấp lá thư lại với hơi thở dài bứt rứt.
Bên này vẫn không rời cửa sổ, Khắc Duy khàn đục giọng tiếp:
− Nhận và đọc xong lá thư này là anh chạy như bay về Đại Lãnh. Nhưng em biết không, Bảo Trân? Thế Hào đã đi xa thật rồi và tai nạn khủng khiếp cũng bắt nguồn từ đó. Thanh Nghi vì lo chạy theo giữ Thế Hào lại, mà quên rằng trong nhà, ở phòng ngủ cao không có cửa còn một đứa con thơ dại đang ngủ.
Khắc Duy nói mà như lời ai oán, xót xa tê tái tận đáy lòng. Nỗi đau trong lòng Duy quá lớn. Đôi tay anh run run bám lấy song cửa sổ, cố nuốt ngược nỗi cay đắng nghẹn ngào vào tận con tim. Khá lâu, giọng Duy chùng xuống thật nhỏ, nhưng vẫn không dồn nén được xúc độnh mạnh. Bởi vì nỗi kinh hoàng luôn là sự ám ảnh đeo bám Duy suốt từ thời gian ấy đến nay. Nhất là tàng tích của đôi chân Duy vẫn còn tồn tại cụ thể rõ ràng.
− Bảo Trân ơi! Khi anh về tới nhà Thanh Nghi thì... anh như không thể tin vào đôi mắt mình được. Con trai anh đã té từ lầu cao, lăn lốc như con vụ xuống thang khi đi tìm gọi mẹ. - Khắc Duy bật khóc - Tiếng thét đớn đau của