Chương 34.
Ý niệm về sự tiến bộ vận hành như một cơ chế phòng vệ nhằm che chắn chúng ta trước những nỗi kinh hoàng của tương lai.
- trích "Tuyển Dụ ngôn của Muad'Dib" của Công chúa Irulan
Vào sinh nhật thứ mười bảy, Feyd-Rautha Harkonnen giết chết tay đấu sĩ-nô lệ thứ một trăm trong cuộc thi đấu của gia tộc. Có những vị khách từ triều đình - Bá tước Fenring cùng Phu nhân - đang có mặt ở hành tinh quê nhà Giedi Prime của gia tộc Harkonnen để chứng kiến sự kiện này, họ được mời dự khán cùng những nhân vật trọng yếu của gia tộc trong lô danh dự bằng vàng phía trên đấu trường hình tam giác.
Để tỏ lòng trân trọng đối với sự ra đời của vị chuẩn Nam tước và nhắc nhở mọi người trong gia tộc Harkonnen cũng như mọi thần dân rằng Feyd-Rautha là người thừa kế chính thức, hôm nay là ngày lễ trên toàn Giedi Prime. Vị Nam tước già đã ra chiếu chỉ cho phép người lao động từ kinh tuyến này đến kinh tuyến nọ được nghỉ làm; và tại thành phố chôn nhau cắt rốn của gia tộc Harko, người ta ra sức tạo ra ảo tưởng về sự vui vẻ hội hè: cờ bay phấp phới trên các tòa nhà, những bức tường dọc Đường Cung đình được phun sơn mới.
Nhưng bên ngoài con đường chính, Bá tước Fenring cùng phu nhân để ý thấy những đống rác, những bức tường nâu xỉn sần sùi phản chiếu vào những vũng nước đen ngòm trên đường phố, và vẻ nháo nhác có gì đó như vụng trộm của người dân.
Trong thành lũy bọc tường xanh của Nam tước có sự hoàn hảo đến đáng sợ, nhưng Bá tước cùng phu nhân vẫn nhận ra cái giá phải trả để có được điều đó - đâu đâu cũng lính gác, đâu đâu cũng vũ khí, những vũ khí mang cái tia óng ánh đặc biệt mà con mắt sành sỏi sẽ nhận ra rằng chúng được sử dụng thường xuyên. Có những trạm kiểm soát để kiểm tra người qua kẻ lại từ khu vực này sang khu vực kia trong nội bộ lâu đài. Ngay các đầy tớ cũng để lộ ra họ đã được huấn luyện quân sự, qua cách họ đi, qua dáng dấp đôi vai họ... qua cái kiểu cặp mắt họ cứ không ngừng quan sát, quan sát, quan sát mãi.
"Áp lực đang đè nặng," Bá tước thì thầm với phu nhân bằng thứ mật ngữ của họ. "Nam tước chỉ mới bắt đầu nhận ra cái giá hắn ta phải trả để rũ bỏ Công tước Leto khỏi hắn."
"Lúc nào đó em phải kể lại cho anh truyền thuyết về phượng hoàng," cô nói.
Họ đang ở trong sảnh lễ tân của lâu đài, đợi đi xem cuộc thi đấu của gia tộc. Sảnh không rộng lắm - có lẽ dài bốn mươi mét và rộng hai mươi mét - song các cây cột giả dọc hai bên tường có đầu cột vuốt thon đột ngột, trần nhà có hình vòm cung tinh tế, tạo ra ảo tưởng một không gian lớn hơn nhiều.
"Ái chà chà, Nam tước tới đây rồi," Bá tước nói.
Nam tước đang đi dọc theo chiều dài của sảnh lễ tân, với cái dáng đi vừa êm lướt vừa lạch bạch chẳng giống ai do nhu cầu phải dẫn dắt cái trọng lượng được nâng bằng bộ đai treo. Xương hàm ngài bập bềnh lên xuống; các bộ đai treo cứ đong đưa xộc xệch bên dưới tấm áo choàng màu cam. Tay ngài đeo đầy nhẫn lấp lánh, những viên ngọc opafire thêu vào bộ áo choàng sáng lên óng ánh.
Đi sát nách Nam tước là Feyd-Rautha. Mái tóc sẫm màu của cậu vấn thành những lọn tóc quăn dày đặc trông vui mắt dường như không hợp với cặp mắt rầu rĩ. Cậu mặc áo choàng đen thắt ngang lưng ôm sát người, quần chật bó, dưới gấu quần hình như có đính chuông. Đôi giày đế mềm che kín hai bàn chân nhỏ.
Để ý tới tư thế của chàng trai trẻ và chuyển động chắc nịch của cơ bắp dưới tấm áo choàng, Phu nhân Fenring tự nhủ: Đây là người sẽ không để mình bị béo.
Nam tước dừng lại trước mặt họ, vừa nắm cánh tay Feyd-Rautha ra điều sở hữu vừa nói: "Đây là cháu tôi, chuẩn Nam tước Feyd-Rautha Harkonnen." Rồi ngài quay bộ mặt bụ bẫm như con nít về phía Feyd-Rautha mà nói: "Đây là vợ chồng Bá tước Fenring mà ta đã nói với cháu."
Feyd-Rautha khẽ cúi đầu theo nghi thức. Cậu nhìn đăm đăm Phu nhân Fenring. Cô có mái tóc vàng óng, dáng người uyển chuyển, tấm thân hoàn hảo vận chiếc áo chảy dài bằng vải mộc - cách phục trang giản dị phù hợp khi không mang đồ trang sức. Đôi mắt xanh xám nhìn lại cậu. Cô có phong thái ung dung tự tại kiểu Bene Gesserit khiến chàng trai cảm thấy hơi xáo động.
"E-hè-è-è-è-è-m-m-m-m-m-m," Bá tước nói. Ông ta săm soi Feyd-Rautha. "Chính, e-hè-è-è-m-m-m, chính là chàng trai trẻ này... e-hè-è-m-m-m... hở ông bạn thân mến?" Bá tước liếc nhìn Nam tước. "Nam tước thân mến, ông bảo ông đã nói cho chínhanh bạn trẻ này nghe về chúng tôi sao? Ông đã nói gì?"
"Tôi đã nói với cháu tôi rằng Bá tước Fenring rất được Hoàng đế quý mến," Nam tước nói. Và ngài nghĩ: Lưu ý hắn ta cho kỹ vào, Feyd! Một tên giết người mang cung cách một con thỏ - đấy chính là loại nguy hiểm nhất.
"Dĩ nhiên rồi!" Bá tước nói, rồi mỉm cười với vợ.
Feyd-Rautha nhận thấy hành vi và lời nói của con người này gần như là xấc xược. Chúng chỉ còn thiếu chút nữa là đi đến chỗ không úp mở khiến người ta dễ nhận ra. Chàng trai trẻ tập trung chú ý vào Bá tước: một người bé nhỏ, trông ẻo lả. Mặt choắt như mặt chồn, cặp mắt màu thẫm thì lại quá to. Hai bên thái dương có tóc bạc. Lại còn cử động của ông ta nữa - ông ta giơ một tay lên hoặc xoay đầu hướng này song khi nói thì lại xoay hướng khác. Khó mà theo dõi được.
"E-hè-è-è-è-è-m-m-m-m-m-m, ông hiếm khi nói năng được, e-hè-è-è-m-m-m... chính xác đến như thế," Bá tước nói, mắt ngó qua vai Nam tước. "Tôi, ờ, xin chúc mừng ông về e-hè-è-m-m về sự hoàn hảo của ờ-ờ của người thừa kế của ông. Dưới ánh sáng của e-hè-è-m-m-m bậc trưởng thượng, có thể nói vậy."
"Ngài thật tử tế," Nam tước nói. Ngài cúi mình, nhưng Feyd-Rautha nhận thấy ánh mắt ngài không ăn nhập với cử chỉ lịch thiệp đó.
"Mỗi khi ông e-hè-è-m-m-m mỉa mai, có nghĩa là ờ-ờ ông đang e-hè-è-m-m-m nghĩ những điều sâu sắc," Bá tước nói.
Hắn lại thế nữa, Feyd-Rautha nghĩ. Nghe cứ như hắn đang xúc phạm người ta, nhưng người ta chẳng thể nào thách đấu cho thỏa hận.
Nghe người này nói, Feyd-Rautha có cảm giác ai đó đang dúi đầu cậu vào bột nhão... e-hè-è-è-ờ-ờ-m-m-m-m! Feyd-Rautha chuyển sang chú mục vào Phu nhân Fenring.
"Chúng tôi à-ờ đang chiếm quá nhiều thời gian của chàng trai trẻ này," cô nói. "Tôi hiểu hôm nay cậu ấy sẽ phải ra đấu trường."
So với một mỹ nhân trong hậu cung, cô ả thật đáng yêu! Feyd-Rautha nghĩ. Cậu nói: "Hôm nay tôi sẽ giết một mạng người cho Phu nhân. Tôi sẽ cung hiến điều đó cho Phu nhân trên đấu trường, nếu Phu nhân cho phép."
Cô điềm tĩnh nhìn lại cậu đăm đăm, nhưng giọng cô như một nhát roi quất: "Ta không cho phép cậu."
"Feyd!" Nam tước nói. Và ngài nghĩ: Cái thằng ôn vật! Nó muốn lão Bá tước chết giẫm này thách đấu nó hay sao chớ?
Nhưng Bá tước chỉ mỉm cười mà nói: "E-hè-è-è-è-è-m-m-m-m-m-m."
"Đúng là cháu phải chuẩn bị cho trận đấu đi, Feyd," Nam tước nói. "Cháu phải nghỉ ngơi, đừng làm những trò mạo hiểm ngu ngốc."
Feyd-Rautha cúi chào, mặt sạm lại vì phẫn uất. "Cháu tin chắc mọi chuyện sẽ như Người mong muốn, thưa Bá phụ." Cậu gật đầu với Bá tước Fenring. "Thưa Chúa công." Với Phu nhân: "Thưa Phu nhân." Và cậu xoay người, sải bước ra khỏi phòng lễ tân, gần như không thèm liếc sang đám Tiểu Gia tộc đang đứng gần cánh cửa đôi.
"Nó còn trẻ quá," Nam tước thở dài.
"E-hè-è-è-è-è-m-ờ-ờ đúng vậy m-m-m-m-m," Bá tước nói.
Và Phu nhân Fenring nghĩ: Liệu đó có thể là chàng trai trẻ mà Mẹ Chí tôn muốn nói không? Có phải chính đó là dòng máu mà chúng ta phải bảo tồn?
"Còn hơn một giờ nữa chúng ta mới phải ra đấu trường," Nam tước nói. "Hẳn bây giờ chúng ta có thể trò chuyện một chút, thưa Bá tước Fenring." Ngài nghênh cái đầu đồ sộ sang bên phải. "Tình hình có nhiều tiến triển cần phải thảo luận."
Và Nam tước nghĩ: Giờ ta hãy xem thằng nhãi chạy việc vặt cho Hoàng đế sẽ làm cách nào để trình bày khúc chiết cái thông điệp hắn mang theo mà không đần độn tới mức nói toẹt ra ngay tắp lự.
Bá tước nói với vợ: "E-hè-è-è-ờ-ờ-m-m-m-m-m, em cho à-ừ-m anh nói chuyện riêng với Nam tước được không, em yêu?"
"Mỗi một ngày, thậm chí có khi mỗi một giờ đều đem lại đổi thay," cô nói. "E-hè-è-è-m-m-m." Và cô mỉm cười ngọt ngào với Nam tước rồi quay đi. Bộ váy dài cô mặc kêu loạt xoạt, và cô bước đi bằng dáng điệu cao sang, lưng thẳng tắp, tiến về phía cánh cửa đôi ở cuối phòng.
Nam tước để ý thấy mọi cuộc chuyện trò của đám Tiểu Gia tộc đứng ở gần đó đều im bặt khi cô lại gần, thấy những cặp mắt dõi theo cô. Bene Gesserit! Nam tước nghĩ. Vũ trụ này sẽ tốt hơn nếu tống khứ được hết bọn họ đi!
"Có một nón lặng giữa hai cây cột ở đằng kia, bên trái chúng ta," Nam tước nói. "Ta có thể trò chuyện ở đó mà không sợ ai nghe trộm." Ngài lạch bạch dẫn đường về phía khu vực có giảm âm, cảm thấy những tiếng ồn của lâu đài trở nên đùng đục, xa xăm.
Bá tước lại gần đứng cạnh Nam tước, và họ quay lưng lại, đối diện bức tường để không ai đọc được môi họ.
"Bọn ta không hài lòng về cái kiểu ông ra lệnh cho quân Sardaukar rời khỏi Arrakis," Bá tước nói.
Nói thẳng thừng nhỉ! Nam tước nghĩ.
"Quân Sardaukar không thể nán lại thêm nữa, bằng không những kẻ khác sẽ biết Hoàng đế đã giúp đỡ tôi ra sao," Nam tước nói.
"Nhưng thằng cháu Rabban của ông không có vẻ gì là đang nỗ lực ráo riết tìm giải pháp cho vấn đề bọn Fremen."
"Hoàng đế muốn gì nào?" Nam tước hỏi. "Chỉ còn một nhúm Fremen sót lại trên Arrakis, không hơn. Sa mạc phía Nam không ở được. Sa mạc phía Bắc thì thường xuyên bị lính tuần của chúng tôi rà soát."
"Ai bảo sa mạc phía Nam không ở được?"
"Chính nhà hành tinh học của ngài nói thế, Bá tước thân mến ạ."
"Nhưng Tiến sĩ Kynes chết rồi."
"À, vâng... thật không may."
"Chúng tôi nhận được báo cáo từ một đội do thám bay trên khu vực phía Nam," Bá tước nói. "Có bằng chứng là ở đó có cây cỏ mọc."
"Vậy thì Hiệp hội đã chấp thuận quan sát từ trên không chưa?"
"Chuyện đó thì ông biết quá rồi còn gì, Nam tước. Về mặt pháp lý Hoàng đế không thể đặt trạm quan sát Arrakis được."
"Tôi thì cũng không làm được," Nam tước nói. "Đội bay do thám đó là ai vậy?"
"Một... tàu buôn lậu."
"Ai đó nói dối ngài đấy, thưa Bá tước," Nam tước nói. "Bọn buôn lậu không thể nào đi lại trên vùng phía Nam giỏi hơn người của Rabban được. Bão tố, nhiễu động cát, lại còn bao nhiêu thứ nữa, ngài biết mà. Các dấu hiệu dẫn đường chưa lắp đặt xong thì đã bị giật đổ mất rồi."
"Chúng ta sẽ bàn về các loại hình nhiễu động vào khi khác," Bá tước nói.
Ái chà chà, Nam tước nghĩ. "Vậy thì ngài thấy báo cáo của tôi có nhầm lẫn ư?" ngài hỏi.
"Khi ông tưởng tượng ra những sai lầm thì không thể có sự tự vệ nào," Bá tước nói.
Hắn ta cố ý buộc mình phải giận sôi lên, Nam tước nghĩ. Ngài hít hai hơi dài để tự trấn tĩnh. Ngài ngửi thấy mồ hôi của chính mình, và khung bộ đai treo dưới áo choàng của ngài tự dưng làm ngài ngứa ngáy khó chịu.
"Hoàng đế không thể không vui về cái chết của bà hầu thiếp và thằng bé," Nam tước nói. "Họ đã trốn vào sa mạc. Một trận bão đã xảy ra."
"Phải, có quá nhiều sự ngẫu nhiên thuận lợi." Bá tước tán thành.
"Tôi không thích giọng điệu ngài, thưa Bá tước," Nam tước nói.
"Tức giận là một chuyện, bạo lực là chuyện khác," Bá tước nói. "Để tôi cảnh cáo ông nhé: Nếu tôi gặp bất cứ sự cố không may nào ở đây, tất cả các Đại Gia tộc đều sẽ biết ông đã làm gì trên Arrakis. Từ lâu họ đã hoài nghi cái kiểu làm ăn của ông rồi."
"Vụ làm ăn duy nhất gần đây mà tôi nhớ là chuyên chở vài binh đoàn Sardaukar đến Arrakis," Nam tước nói.
"Ông nghĩ ông có thể cứ làm như vậy trên đầu Hoàng đế sao?"
"Tôi không hề nghĩ thế!"
Bá tước mỉm cười. "Người ta có thể tìm được những chỉ huy Sardaukar sẵn sàng thú nhận họ hành động không có lệnh trên bởi họ muốn đánh nhau với lũ khốn Fremen nhà ông."
"Nhiều người có thể nghi ngờ một lời thú nhận như vậy," Nam tước nói, nhưng lời đe dọa đó khiến ngài choáng váng. Bọn Sardaukar có kỷ luật đến thế thật sao? ngài tự hỏi.
"Hoàng đế muốn cho kiểm toán sổ sách của ông," Bá tước nói.
"Lúc nào cũng được."
"Ông... ờ... không phản đối à?"
"Không. Ban giám đốc Công ty CHOAM của tôi sẽ chấp nhận sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất." Và ngài nghĩ: Cứ để hắn đưa ra một lời buộc tội dối trá chống lại ta và để cho nó bị vạch trần. Ta sẽ đứng đó, vững như bàn thạch mà nói: "Nhìn tôi xem, tôi đã bị vu oan giá họa." Thế rồi cứ để hắn buộc tội ta lần nữa, thậm chí là buộc tội đúng. Các Đại Gia tộc sẽ không còn tin ở lời buộc tội thứ hai của một kẻ từng bị chứng minh là vu oan kẻ khác.
"Nhất định sổ sách của các ông sẽ bị kiểm tra hết sức nghiêm ngặt," Bá tước lẩm bẩm.
"Tại sao Hoàng đế lại quan tâm đến việc hủy diệt người Fremen đến thế?" Nam tước hỏi.
"Ông muốn đổi chủ đề hử?" Bá tước nhún vai. "Ấy là bọn Sardaukar muốn, chứ không phải Hoàng đế muốn. Chúng cần phải thực tập việc giết người... với lại chúng rất ghét phải thấy một nhiệm vụ dang dở."
Hắn nghĩ sẽ làm ta sợ bằng cách nhắc ta rằng hắn được những tên giết người khát máu ủng hộ sao? Nam tước tự hỏi.
"Xưa nay giết chóc ở mức độ nhất định luôn luôn là một phần quan trọng của kinh doanh," Nam tước nói, "nhưng phải vạch ra giới hạn ở đâu đó. Vẫn phải để lại ai đó để khai thác hương dược chứ."
Bá tước bật ra một tiếng cười lớn cộc lốc. "Ông nghĩ ông có thể điều khiển được lũ Fremen à?"
"Bọn chúng chưa bao giờ đủ đông để làm việc đó," Nam tước nói. "Nhưng việc giết chóc đã khiến cho số dân còn lại của tôi ăn không ngon ngủ không yên. Nó đã lên đến mức khiến tôi phải cân nhắc một giải pháp khác để giải quyết vấn nạn Arrakis, Bá tước Fenring thân mến ạ. Và tôi phải thừa nhận rằng Hoàng đế xứng đáng được coi là người đã gợi cho tôi ý tưởng này."
"Hư-ử-ử?"
"Ngài thấy đấy, Bá tước, tôi có hành tinh giam tù của Hoàng đế, Salusa Secundus, làm nguồn gợi ý cho tôi."
Bá tước nhìn trừng trừng ông ta, mắt sáng quắc. "Giữa Arrakis với Salusa Secundus thì có thể có mối liên hệ nào chứ?"
Nam tước cảm thấy sự cảnh giác trong ánh mắt Bá tước, liền nói: "Chưa có mối liên hệ nào."
"Chưa ư?"
"Ngài phải thừa nhận rằng đó hẳn là cách phát triển một lực lượng lao động đông đảo trên Arrakis - sử dụng nơi này làm một hành tinh giam tù."
"Ông dự đoán số tù nhân sẽ tăng lên sao?"
"Đã có những cuộc bạo loạn," Nam tước thừa nhận. "Tôi đã phải bóp chết chúng khá là tàn nhẫn, Fenring ạ. Nói gì thì nói, ngài biết cái giá tôi phải trả cho đám Hiệp hội chết giẫm kia để họ chuyển quân đội chung của chúng ta đến Arrakis. Khoản tiền đó phải từ đâu đó mà ra chứ."
"Tôi đề nghị ông không dùng Arrakis làm hành tinh giam tù nếu không được Hoàng đế cho phép, Nam tước ạ."
"Dĩ nhiên là không," Nam tước nói, và ngài tự hỏi tại sao giọng của Bá tước bỗng dưng lạnh nhạt thế.
"Còn một chuyện khác," Bá tước nói. "Chúng tôi được biết Mentat của Công tước Leto là Thufir Hawat không chết mà đang được ông dùng."
"Tôi không thể cho phép mình bỏ phí ông ta," Nam tước nói.
"Ông đã nói dối chỉ huy Sardaukar của chúng tôi rằng Hawat đã chết."
"Chỉ là nói dối vô hại thôi, Bá tước kính mến. Tôi chẳng có bụng dạ nào đôi co dông dài với anh ta."
"Hawat có phải kẻ phản bội thật không?"
"Ồ, lạy chúa, không! Chính tay bác sĩ phản trắc kia mới là kẻ phản bội." Nam tước lau mồ hôi trên cổ. "Ngài phải hiểu, Fenring ạ, vừa rồi tôi không có Mentat. Ngài biết mà. Xưa nay tôi chưa bao giờ không có Mentat cả. Đó là điều tôi bứt rứt hơn hết."
"Làm cách nào ông khiến Hawat chuyển lời thệ nguyện trung thành sang kẻ khác được?"
"Công tước của ông ta đã chết." Nam tước gượng cười. "Chẳng có gì phải sợ Hawat cả, thưa Bá tước kính mến. Thịt tay Mentat đó đã bị cấy một độc dược ngầm. Cứ mỗi bữa ăn chúng tôi lại cho một liều giải độc vào thức ăn của ông ta. Nếu không có thuốc giải, độc dược sẽ phát tác và trong vòng vài ngày ông ta sẽ chết."
"Đừng cho thuốc giải nữa," Bá tước nói.
"Nhưng ông ta có ích!"
"Và ông ta biết quá nhiều điều mà những kẻ còn sống không nên biết."
"Ngài đã nói Hoàng đế không sợ bị vạch mặt cơ mà."
"Đừng đùa với tôi, Nam tước!"
"Khi nào tôi thấy có chỉ dụ mang dấu triện của Hoàng đế, tôi sẽ tuân theo," Nam tước nói. "Nhưng ý thích bốc đồng của ngài thì tôi không phục tùng đâu."
"Ông cho đó là ý thích bốc đồng sao?"
"Chứ còn sao nữa? Hoàng đế cũng nợ tôi mà, Fenring. Tôi đã giúp ông ta thoát khỏi tên Công tước rầy rà đó."
"Nhờ một vài tên Sardaukar giúp đỡ."
"Nếu không thì Hoàng đế tìm đâu ra một Gia tộc sẵn sàng cung cấp quân phục giả trang để giấu biến bàn tay ông ta trong vụ này?"
"Hoàng đế cũng tự hỏi mình y như vậy, Nam tước à, nhưng với sự nhấn giọng hơi khác."
Nam tước săm soi Fenring, chú ý tới sự rắn đanh của các cơ hàm, sự cẩn thận tự chủ. "Ái chà chà," Nam tước nói. "Tôi hy vọng Hoàng đế không tin rằng ông ta có thể hành động chống lại tôi một cách hoàn toàn bí mật."
"Hoàng đế hy vọng sẽ không cần phải làm thế."
"Hoàng đế không thể tin rằng tôi đe dọa ông ta," Nam tước cho phép giọng mình nhuốm vẻ tức giận và đau khổ, ngài nghĩ: Cứ để ông ta cư xử bất công với ta về chuyện đó! Ta có thể tự đặt mình lên ngai vàng trong khi vẫn đấm ngực than van mình đã bị cư xử bất công đến thế nào.
Giọng Bá tước trở nên khô khan và xa xôi khi ngài nói: "Hoàng đế tin ở những gì giác quan mách bảo người."
"Hoàng đế có dám buộc tội tôi mưu phản trước mặt đông đủ Hội đồng Landsraad không?" Và Nam tước nín thở, hy vọng vào điều mình nói.
"Hoàng đế không cần phải dám mới làm bất cứ chuyện gì."
Nam tước quay ngoắt thân hình trong bộ khung treo để giấu cảm xúc. Chuyện ấy có thể xảy ra ngay trong đời ta! ngài nghĩ.Hoàng đế! Cứ để ông ta đối xử bất công với ta đi! Thế rồi - tham nhũng, áp bức, sự tập hợp của các Đại Gia tộc: họ sẽ lũ lượt tề tựu dưới cờ của ta như bọn nhà nông hộc tốc tìm chỗ trú. Điều họ sợ hơn hết thảy là đoàn quân Sardaukar của Hoàng đế được tự tung tự tác lần lượt với từng Gia tộc một.
"Hoàng đế chân thành mong rằng Người sẽ không bao giờ phải buộc ông tội mưu phản," Bá tước nói.
Nam tước thấy khó lòng ngăn không để giọng mình nhuốm vẻ mỉa mai mà chỉ cho phép nó biểu lộ cảm giác bị tổn thương, nhưng ngài vẫn cố. "Tôi vẫn luôn là bầy tôi trung thành nhất. Những lời đó khiến tôi đau lòng đến không thể nói nên lời."
"E-hè-è-è-è-è-m-m-m-m-m-m," Bá tước nói.
Nam tước vẫn quay lưng lại Bá tước, gật đầu. Ngay sau đó ngài nói: "Đến lúc ra đấu trường rồi."
"Ừ, đúng," Bá tước nói.
Họ ra khỏi nón lặng, sánh bước về phía đám Tiểu Gia tộc đang đứng ở cuối phòng. Một tiếng chuông bắt đầu đổ chầm chậm đâu đó trong lâu đài - báo hiệu còn hai mươi phút nữa là đến giờ tập trung ở đấu trường.
"Các Tiểu Gia tộc chờ ông dẫn đường cho họ," Bá tước vừa nói vừa gật đầu về phía đám người trước mặt.
Một câu hai nghĩa... một câu hai nghĩa, Nam tước nghĩ.
Ngài ngẩng lên nhìn những món bùa hộ mệnh mới đặt hai bên lối ra của phòng tiếp tân - chiếc đầu bò gắn trên giá và bức tranh sơn dầu vẽ Lão Công tước Atreides, phụ thân của Công tước Leto quá cố. Chúng khiến Nam tước tràn ngập một linh tính chẳng lành, và ngài tự hỏi những món bùa này đã khơi gợi trong Công tước Leto những ý nghĩ nào khi chúng còn treo trong đại sảnh ở Caladan rồi sau đó ở Arrakis - người cha anh tài dũng lược và đầu của con bò đã giết chết ông ta.
"Loài người chỉ có ừ-ừ một ừ-m-m môn khoa học," Bá tước nói khi hai người đã tập hợp xong đám diễu hành gồm những kẻ theo chân họ và từ sảnh tiếp tân tiến vào phòng đợi, một không gian hẹp với những khung cửa sổ cao và sàn lát gạch có hoa văn màu trắng xen màu tía.
"Vậy khoa học đó là gì?" Nam tước hỏi.
"Đó là ừ-ừ-m-m khoa học về ờ-ờ sự bất mãn," Bá tước nói.
Các Tiểu Gia tộc đi sau họ, bẽn lẽn, xun xoe, phá lên cười bằng đúng giọng tỏ ra tâm đắc, nhưng cái âm thanh đó mang thanh điệu nghịch tai khi va chạm với tiếng động cơ phành phạch bất ngờ vọng đến tai họ khi đám tiểu đồng mở tung các cửa ngoài, để lộ một dãy xe dùng để chạy trên mặt đất, cờ hiệu bay phần phật trong gió.
Nam tước cất cao giọng để át tiếng ồn đột ngột, ngài nói: "Tôi hy vọng ngài sẽ không bất mãn với màn trình diễn hôm nay của cháu tôi, Bá tước Fenring ạ."
"Tôi à-ờ-ờ chỉ thấy ừ-ừ-m-m như à-ừ-m-m linh cảm một điều gì, đúng vậy," Bá tước nói. "Bao giờ cũng vậy, trong một à-ờ biên bản luận tội, người ta ừ-ừ-m-m phải xét đến việc đâu là à-ờ nơi khởi tạo hồ sơ."
Nam tước che giấu sự ngạc nhiên khiến ngài đột ngột đờ người ra bằng cách vấp vào bậc tam cấp đầu tiên dẫn từ lối ra xuống.Biên bản luận tội! Đó là bản báo cáo về một tội ác chống lại Đế quốc!
Nhưng Bá tước chỉ khẽ cười để câu đó có vẻ như một lời nói đùa, rồi vỗ vỗ vào tay Nam tước.
Dù vậy, suốt trên đường đến đấu trường, Nam tước ngồi thụt vào giữa mớ đệm bọc sắt trên xe ngài, vừa ném những cái nhìn vụng trộm về phía vị Bá tước đang ngồi cạnh vừa tự hỏi tại sao thằng chạy việc vặt của Hoàng đế lại cho rằng cần phải đùa kiểu đó chứ không phải kiểu nào khác trước mặt các Tiểu Gia tộc. Rõ ràng Fenring chẳng mấy khi làm việc gì hắn cho rằng không cần thiết, hoặc dùng hai từ nếu hắn thấy một từ là đủ, hoặc tự giới hạn ở một nghĩa duy nhất trong một câu duy nhất.
Họ vừa ngồi vào lô bằng vàng phía trên đấu trường tam giác - kèn rúc om sòm, các tầng ở trên và xung quanh họ ken dày sự ồn ào huyên náo của đám đông và những lá cờ hiệu bay phấp phới - thì câu trả lời cất lên đáp lại Nam tước.
"Nam tước thân mến," Bá tước ghé sát tai ông ta, nói, "ông biết Hoàng đế chưa chính thức chuẩn y người thừa kế do ông chọn mà, phải không?"
Nam tước cảm thấy mình đột nhiên rơi vào giữa một cái nón lặng cá nhân sinh ra từ cơn choáng của chính ngài. Ngài nhìn Fenring chòng chọc, gần như không thấy Bá tước phu nhân đang băng qua đội cận vệ bên ngoài để đến nhập hội với họ trong lô bằng vàng.
"Chính vì vậy tôi mới ở đây hôm nay," Bá tước nói. "Hoàng đế muốn tôi báo cáo về việc liệu ông có chọn người kế vị xứng đáng hay không. Để khiến con người thực ẩn dưới cái mặt nạ phải phơi bày thì chẳng có gì hơn đấu trường được, hử?"
"Hoàng đế đã hứa cho phép tôi tự do chọn người kế vị," Nam tước nghiến răng kèn kẹt.
"Để rồi xem," Fenring nói rồi quay người lại đón phu nhân. Cô ngồi xuống, mỉm cười với Nam tước, rồi chú mục vào nền cát bên dưới nơi Feyd-Rautha vừa tiến ra, mặc áo gi lê và quần bó - tay phải mang găng đen cầm dao dài, còn tay trái mang găng trắng cầm dao ngắn.
"Màu trắng là độc dược, màu đen là tinh khiết," Phu nhân Fenring nói. "Phong tục thú vị thật, phải không anh yêu?"
"Ư-hừ-ừ-m-m-m-m," Bá tước nói.
Tiếng reo hò chào đón dậy lên từ các dãy khán đài dành cho gia tộc, và Feyd-Rautha dừng lại để đón nhận, ngẩng lên nhìn khắp lượt các khuôn mặt, nhận ra các anh chị em họ, các anh em cùng cha khác mẹ, họ hàng bên các bà tì thiếp và những họ hàng xa. Quá nhiều những cái miệng hồng hồng há ra lải nhải liên hồi kỳ trận giữa cảnh chập chờn quần áo và cờ xí đủ màu.
Ngay khi đó Feyd-Rautha chợt nghĩ, dù máu cậu hay máu tên đấu sĩ-nô lệ kia đổ xuống thì những hàng khuôn mặt ken dày kia cũng sẽ háo hức như nhau. Chẳng nghi ngờ gì về kết quả trận đấu này, dĩ nhiên. Sự nguy hiểm ở đây chỉ có hình thức chứ không mang thực chất, thế nhưng...
Feyd-Rautha giơ dao về phía mặt trời, cúi chào ba góc đấu trường theo lối cổ. Con dao ngắn trong bàn tay mang găng trắng (màu trắng là dấu hiệu cho biết có độc dược) được cho vào vỏ trước tiên. Rồi lưỡi dao dài trong bàn tay mang găng đen - lưỡi dao tinh khiết mà bây giờ thực ra không tinh khiết, cái vũ khí bí mật của cậu để biến ngày hôm nay thành một chiến thắng thuần túy của cá nhân cậu: lưỡi dao đen mới có độc.
Việc điều chỉnh tấm chắn bảo vệ cơ thể chỉ mất chút thời gian, và cậu ngừng lại để lĩnh hội cảm giác thít chặt vào trán, khiến cậu yên tâm rằng mình đã được bảo vệ đâu ra đó.
Khoảnh khắc này mang sự căng thẳng của riêng nó, và Feyd-Rautha kéo dài nó ra với bàn tay chắc nịch của một tay diễn trò lão luyện, gật đầu với các trợ thủ và chuyên viên đánh lạc hướng, kiểm tra thiết bị của họ bằng cái nhìn xét đoán - những sợi xiềng đặt đúng chỗ, các gai của nó sắc lẻm, lấp lánh, những cái ngạnh và móc có buộc những dải cờ đuôi nheo màu xanh nước biển bay phấp phới.
Feyd-Rautha ra hiệu cho các nhạc công.
Điệu hành khúc chậm bắt đầu, vang rền trịnh trọng theo lối xưa, và Feyd-Rautha dẫn đầu đoàn tùy tùng băng qua đấu trường để kính cẩn cúi chào dưới lô danh dự nơi ông bác của cậu ngồi. Cậu tóm lấy chiếc chìa khóa nghi lễ khi nó được ném xuống.
Âm nhạc ngừng.
Trong im lặng đột ngột, cậu lùi lại hai bước, nâng chìa khóa lên mà thét vang. "Tôi xin dâng sự thật này cho..." Và cậu ngừng lại, biết rằng ông bác sẽ nghĩ: Rốt cuộc cái thằng ranh rồ dại sắp dâng cho Phu nhân Fenring và gây chuyện động trời đây!
"... cho Bá phụ và người bảo trợ của tôi, Nam tước Vladimir Harkonnen!" Feyd-Rautha thét.
Và cậu vui sướng thấy ông bác thở dài.
Âm nhạc lại tiếp tục với hành khúc nhanh, và Feyd-Rautha dẫn bộ hạ rảo bước ngang qua đấu trường về phía cánh cửa an toàn chỉ dành cho những ai đeo dải băng nhận diện theo đúng quy định. Feyd-Rautha tự hào rằng cậu chưa bao giờ dùng tới cửa an toàn và chẳng mấy khi cần tới các chuyên viên đánh lạc hướng đối thủ. Nhưng riêng hôm nay biết rằng cửa an toàn có đó thì cũng tốt - đôi khi những kế hoạch đặc biệt cũng hàm chứa những nguy cơ đặc biệt.
Một lần nữa, im lặng trùm xuống đấu trường.
Feyd-Rautha quay lại, đối mặt với cánh cửa lớn màu đỏ đối diện, nơi tay đấu sĩ sẽ xuất hiện.
Đấu sĩ đặc biệt.
Kế hoạch mà Thufir Hawat nghĩ ra đơn giản và rạch ròi đến đáng khâm phục, Feyd-Rautha nghĩ. Không nên phục thuốc cho tên nô lệ - làm vậy là nguy hiểm. Thay vào đó, người ta đã nhồi vào vô thức của y một từ khóa để làm các cơ của y tê liệt đúng vào khoảnh khắc quyết định. Feyd-Rautha nhẩm đi nhẩm lại trong đầu cái từ sống còn ấy, thốt nó ra không thành tiếng: "Đồ cặn bã!" Với khán giả, dường như đó là một tên nô lệ không bị phục thuốc đã được thả vào đấu trường để giết vị chuẩn Nam tước. Và toàn bộ các bằng chứng được dàn xếp cẩn thận sẽ làm người ta hướng mọi chú ý đến lão chủ nô.
Một tiếng rì rầm khe khẽ phát ra từ những mô tơ phụ của cánh cửa đỏ khi chúng được lệnh mở cửa.
Feyd-Rautha tập trung toàn bộ ý thức vào cánh cửa. Khoảnh khắc đầu tiên này là khoảnh khắc hệ trọng. Dáng điệu của đấu sĩ lúc y xuất hiện sẽ cho kẻ có con mắt sành sỏi biết rất nhiều điều anh ta cần biết. Theo lẽ thì mọi đấu sĩ đều phải được phục sẵn thuốc elacca để khi bước vào đấu trường là lập tức vào tư thế chiến đấu, sẵn sàng giết chóc - nhưng bạn cũng phải quan sát y huơ dao ra sao, y xoay người phòng thủ thế nào, liệu y có thật sự ý thức được về khán giả đang ngồi trên khán đài không. Cách nghênh đầu của một tên nô lệ cũng cho ta biết được mấu chốt sống còn để phản công và đánh nhử.
Cánh cửa đỏ mở toang ra.
Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ lừng lững tiến ra, đầu cạo trọc, cặp mắt tối trũng sâu. Da y có màu cà rốt đúng như một người được cho uống thuốc elacca, nhưng Feyd-Rautha biết đó chỉ là màu sơn. Tên nô lệ mặc quần áo nịt màu xanh lục và thắt lưng đỏ cho biết y mang một nửa tấm chắn - mũi tên trên thắt lưng chỉ sang trái, cho biết phía bên trái của tên nô lệ được bảo vệ bằng tấm chắn. Y cầm dao theo kiểu cầm gươm, hơi chếch ra phía ngoài theo tư tế một chiến binh được rèn luyện kỹ. Chầm chậm, y tiến vào đấu trường, xoay phía thân mình được che chắn về phía Feyd-Rautha và nhóm người đứng nơi cửa an toàn.
"Tôi không ưa bộ dạng thằng này," một trong những thuộc hạ cầm ngạnh của Feyd-Rautha nói. "Ngài có chắc là hắn bị phục thuốc không, thưa Thiếu chủ?"
"Hắn có màu cà rốt," Feyd-Rautha nói.
"Nhưng hắn đứng như một chiến binh," một trợ thủ khác nói.
Feyd-Rautha tiến hai bước vào nền cát, quan sát kỹ tên nô lệ.
"Hắn làm gì cánh tay hắn vậy?" một trong những người chuyên đánh lạc hướng hỏi.
Feyd-Rautha chuyển sự chú ý sang vết trầy ứa máu ở cẳng tay trái của tên nô lệ, kéo dài dọc cánh tay xuống bàn tay như thể muốn trỏ vào một hình vẽ bằng máu trên mạn sườn trái của bộ đồ bó sát màu xanh lục - một hình thể ướt nhẫy ở đó: đường viền theo kiểu nghi thức hóa của một con chim ưng.
Chim ưng!
Feyd-Rautha nhìn lên cặp mắt trũng sâu tối sẫm, nhận thấy chúng nhìn cậu ta chằm chằm một cách tỉnh táo khác thường.
Đây là một trong những chiến binh của Công tước Leto mà chúng ta bắt được trên Arrakis, Feyd-Rautha nghĩ. Tay này không phải một đấu sĩ thường! Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người cậu, và cậu tự hỏi liệu Hawat có kế hoạch nào khác cho trận đấu này không - một đòn nhử bên trong đòn nhử trong đòn nhử. Và chỉ có kẻ chủ nô là được chuẩn bị sẵn sàng để hứng lấy trách nhiệm.
Trợ thủ chính của Feyd-Rautha thì thầm vào tai cậu: "Tôi không ưa bộ dạng thằng này, Thiếu chủ ạ. Hãy để tôi cắm một, hai cái ngạnh vào tay hắn để thử hắn."
"Ta sẽ tự cắm ngạnh lấy," Feyd-Rautha nói. Cậu cầm một cặp mũi tên dài có móc từ tay viên trợ thủ, huơ lên để thử thế cân bằng của chúng. Những cái ngạnh đó cũng thường được tẩm độc - nhưng lần này thì không, và tay trợ thủ chính có thể mất mạng vì điều đó. Nhưng đây là chuyện nằm trong kế hoạch.
"Sau trận này Thiếu chủ sẽ là một người hùng," Hawat đã nói. "Giết bọn đấu sĩ hết người này đến người khác bất chấp có sự phản trắc. Tay chủ nô sẽ bị hành hình và thuộc hạ của Thiếu chủ sẽ thế chỗ y."
Feyd-Rautha tiến thêm năm bước vào sàn đấu, kéo dài thời gian để nghiên cứu tên nô lệ. Cậu biết, các chuyên gia ngồi ở khán đài trên đầu cậu đã nhận ra có gì đó không ổn. Tên đấu sĩ đúng là có màu da như một kẻ đã bị phục thuốc, thế nhưng y đứng thẳng, không hề run. Những kẻ cuồng nhiệt lúc này hẳn đang thì thầm với nhau: "Xem cái kiểu hắn đứng kìa. Lẽ ra hắn phải kích động - hoặc tấn công hoặc thụt lùi mới phải chứ. Xem cái kiểu hắn giữ sức kìa, cái kiểu hắn đợi kìa. Đáng lẽ hắn không được đợi."
Feyd-Rautha cảm thấy sự phấn khích của chính cậu bắt đầu nhen nhóm. Cứ mặc cho Hawat có mưu đồ phản trắc đi, cậu nghĩ. Ta có thể xử thằng nô lệ này. Lần này chính con dao dài của ta mới tẩm thuốc độc chứ không phải con dao ngắn. Điều đó thì ngay cả Hawat cũng không biết.
"Này, tên Harkonnen," tên nô lệ thét. "Mi đã sẵn sàng chết chưa?"
Toàn đấu trường chết lặng. Bọn nô lệ đâu phải kẻ thách đấu!
Giờ thì Feyd-Rautha đã thấy rõ cặp mắt tên đấu sĩ, thấy sự dữ dằn lạnh lẽo vì tuyệt vọng trong đó. Cậu lưu ý cách tên nô lệ đứng, vừa buông lỏng vừa sẵn sàng hành động, các cơ bắp sẵn sàng cho chiến thắng. Nguồn tin mật của Hawat đã chuyển thông tin của vị Mentat tới tên này: "Mi sẽ có một cơ hội thực sự để giết chuẩn Nam tước." Cái mưu đồ họ vạch ra hẳn là đến mức như vậy đó.
Một nụ cười mím chặt vắt chéo qua môi Feyd-Rautha. Cậu nâng hai thanh giáo lên, nhìn thấy những kế hoạch của cậu sẽ thành công qua cách đứng của tên đấu sĩ.
"Tới đi, nào, tới đi!" tên nô lệ thách thức, và dấn tới hai bước.
Giờ thì không một ai trên khán đài có thể nhầm được, Feyd-Rautha nghĩ.
Tên nô lệ này lẽ ra phải bị tê liệt một phần vì nỗi khiếp sợ do thuốc elacca gây ra. Mỗi cử động của y lẽ ra phải cho thấy rằng tự trong thâm tâm y biết y chẳng có chút hy vọng gì - y không thể thắng được. Lẽ ra y phải bị nhồi nhét đầy những câu chuyện về các loại thuốc độc mà chuẩn Nam tước đã chọn tẩm vào lưỡi dao bên tay mang găng trắng của ngài. Chuẩn Nam tước không bao giờ cho y chết nhanh chóng; ngài khoái trá trong việc trưng ra những độc dược quý hiếm, ngài có thể đứng giữa đấu trường mà chỉ ra những hiệu ứng phụ thú vị của chúng trên một nạn nhân đang giãy chết. Sợ thì tên nô lệ có sợ, phải - nhưng khiếp đảm thì không.
Feyd-Rautha nâng cao những thanh giáo lên, gật đầu theo cách gần như chào đối thủ.
Tên đấu sĩ xông tới.
Đòn nhử và đòn đỡ của y tốt ngang với bất cứ đòn nào Feyd-Rautha từng thấy. Một đòn tạt mạng sườn đúng lúc chỉ thiếu chút nữa là cắt đứt dây chằng cánh tay trái của chuẩn Nam tước.
Feyd-Rautha thoắt vùng thoát, để lại một mũi tên có ngạnh trên cánh tay phải tên nô lệ, những cái móc nhọn cắm sâu vào thịt ở nơi mà nếu rút chúng ra thì tên nô lệ sẽ làm đứt dây chằng.
Một tiếng thở hắt ra vang lên đều nhịp từ phía các khán đài.
Âm thanh đó khiến Feyd-Rautha tràn ngập hân hoan.
Cậu biết giờ thì ông bác đang cảm thấy gì trong khi ngồi trên kia cạnh vợ chồng Bá tước Fenring, những quan sát viên do Triều đình cử tới. Không thể can thiệp gì vào trận đấu này. Các nghi thức phải được tôn trọng khi có người chứng kiến. Và Nam tước hẳn sẽ hiểu những gì xảy ra trên đấu trường chỉ theo một cách - mối đe dọa với chính ông ta.
Tên nô lệ lùi lại, ngậm con dao giữa hai hàm răng rồi quấn dải cờ đuôi nheo buộc mũi tên có ngạnh vào cánh tay. "Tao chả cảm thấy gì về cú kim châm của mày hết," y thét. Rồi y lại chồm tới, dao trong tay, bên trái phô ra, người ưỡn về phía sau để tăng tối đa diện tích được che chắn bởi phân nửa tấm khiên.
Hành vi đó cũng không thoát khỏi mắt khán giả. Những tiếng kêu the thé vang lên từ các lô dành cho người trong gia tộc. Đám trợ thủ của Feyd-Rautha kêu to hỏi cậu có cần họ không.
Cậu phẩy tay bảo họ lùi về phía cửa an toàn.
Ta sẽ cho họ một màn trình diễn họ chưa bao giờ được thấy, Feyd-Rautha nghĩ. Không phải trò giết chóc dễ dàng nhạt nhẽo mà họ có thể ngả lưng vào ghế khoái chí thưởng thức phong cách đấu. Đây sẽ là thứ rút sạch ruột gan họ, khiến họ phải quặn mình đau đớn. Khi ta lên làm Nam tước họ sẽ nhớ cái ngày này và không ai trong số họ còn dám không sợ ta chính bởi cái ngày này.
Feyd-Rautha từ từ nhường bước trước đà tiến kiểu như con cua của tên đấu sĩ. Cát trên sàn đấu xào xạo dưới chân. Cậu nghe tiếng thở phì phò của tên nô lệ, ngửi thấy mùi mồ hôi của mình và mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Bình tĩnh, chuẩn Nam tước lùi lại, quay sang phải, chiếc ngạnh nhọn thứ hai đã sẵn sàng. Tên nô lệ nhảy sang bên. Feyd-Rautha có vẻ như bị vấp, nghe thấy tiếng thét vang lên từ các khán đài.
Một lần nữa, tên nô lệ nhảy bổ tới.
Trời ạ, một chiến binh thật cừ khôi! Feyd-Rautha nghĩ trong khi nhảy sang bên để tránh. Chỉ nhờ sự nhanh nhẹn của tuổi trẻ mà cậu mới thoát chết, nhưng cậu cũng đã kịp cắm sâu cái ngạnh thứ hai vào cơ đen ta trên tay phải tên nô lệ.
Những tiếng reo hò đinh tai nhức óc dậy lên từ các khán đài.
Giờ thì họ hoan hô ta, Feyd-Rautha nghĩ. Cậu nghe thấy sự cuồng nhiệt trong những giọng reo hò, đúng như Hawat nói. Trước nay họ chưa hề hoan hô một chiến binh của gia tộc mình như vậy bao giờ. Và cậu nghĩ với một sự kích động tàn nhẫn về một điều Hawat đã nói với cậu: "Một kẻ thù mà ta khâm phục thì dễ làm ta khiếp sợ hơn nhiều."
Nhanh như cắt, Feyd-Rautha lùi về giữa đấu trường nơi mọi người đều thấy rõ. Cậu rút con dao dài ra, cúi mình đợi tên nô lệ đang tiến lại gần.
Tên nô lệ chỉ mất thời gian để buộc chặt cái ngạnh thứ hai vào cánh tay, rồi lại nhanh chóng sấn tới.
Cứ để cả gia tộc thấy ta làm việc này, Feyd-Rautha nghĩ. Ta là kẻ thù của họ: cứ để họ nghĩ về ta như họ thấy lúc này.
Cậu rút con dao ngắn ra.
"Tao không sợ mày, đồ lợn Harkonnen," tên đấu sĩ nói. "Những trò tra tấn của mày không thể làm đau một kẻ đã chết. Tao có thể chết vì lưỡi dao của chính tao trước khi một tên trợ thủ có thể đụng ngón tay vào xác tao. Và tao sẽ buộc mày phải chết cạnh tao!"
Feyd-Rautha nghiến răng, giờ thì giơ con dao dài, con dao có độc dược, ra. "Thử cái này xem," cậu nói, rồi ra đòn nhử bằng con dao ngắn bên tay kia.
Tên nô lệ đổi tay cầm dao, xoay người lách vào giữa động tác gạt đỡ và đòn nhử của Feyd-Rautha hòng túm lấy lưỡi dao ngắn của Feyd-Rautha - lưỡi dao trong bàn tay đeo găng trắng mà theo truyền thống là dao tẩm độc.
"Mày sẽ chết, thằng Harkonnen kia," tên đấu sĩ hổn hển nói.
Họ di chuyển sang một bên đấu trường. Khi tấm chắn của Feyd-Rautha chạm phải tấm chắn phân nửa của tên nô lệ, một ánh xanh lục lóe lên đánh dấu chỗ tiếp xúc. Không khí quanh họ sực mùi ô zôn từ trường bảo vệ.
"Chết bằng thuốc độc của chính mày đi!" tên nô lệ nghiến răng kèn kẹt.
Y bắt đầu ép bàn tay đeo găng trắng hướng vào trong, nhằm chuyển hướng lưỡi dao mà y cho là mang độc dược.
Cứ để họ thấy trò này! Feyd-Rautha nghĩ. Cậu hạ lưỡi dao dài xuống, cảm thấy nó dính chặt một cách vô dụng vào mũi tên có ngạnh buộc chặt vào tay tên nô lệ.
Feyd-Rautha cảm thấy một khoảnh khắc tuyệt vọng. Cậu không hề nghĩ rằng những mũi tên có ngạnh sẽ có thể là lợi thế cho tên nô lệ. Thế nhưng nhờ chúng mà tên nô lệ có thêm một tấm chắn nữa. Lại còn sức lực của tên đấu sĩ này nữa chứ! Lưỡi dao ngắn bị ép hướng vào bên trong một cách không cưỡng được, và Feyd-Rautha tập trung tinh thần vào cái thực tế rằng người ta cũng có thể chết vì lưỡi dao không tẩm độc.
"Đồ cặn bã!" Feyd-Rautha hổn hển.
Khi nghe từ khóa, cơ bắp tên đấu sĩ tuân lời, lập tức chùng xuống. Chừng đó là đủ cho Feyd-Rautha. Cậu lùi lại, tạo khoảng cách giữa hai người vừa đủ cho lưỡi dao dài. Mũi dao tẩm độc vung nhẹ, vạch một đường màu đỏ xuống ngực tên nô lệ. Độc dược này gây hấp hối trong nháy mắt. Tên nô lệ rũ người, lảo đảo ngả về phía sau.
Giờ thì cứ để gia tộc yêu quý của ta quan sát, Feyd-Rautha nghĩ. Cứ để họ nghĩ về thằng nô lệ này, kẻ đã cố đẩy lùi con dao mà y nghĩ là có tẩm độc rồi dùng nó để hạ ta. Cứ để họ tự hỏi làm thế nào một tên đấu sĩ bước vào đấu trường này lại sẵn sàng mưu toan làm chuyện như thế được. Và cứ để họ luôn ý thức được rằng họ không thể nào biết chắc tay nào của ta mang độc dược.
Feyd-Rautha đứng lặng thinh, quan sát những cử động giờ đã chậm lại của tên nô lệ. Y cử động trong một nhận-thức-ngắc-ngứ. Giờ đây trên mặt y có một thứ hiện lên rõ mồn một mà bất cứ ai quan sát cũng nhận ra. Cái chết được ghi rành rành ở đó. Tên nô lệ biết người ta đã làm điều đó với y, và y biết nó được làm như thế nào. Chính lưỡi dao tưởng không tẩm độc là lưỡi dao tẩm độc.
"Mày," gã đàn ông rên rỉ.
Feyd-Rautha lùi lại nhường chỗ cho cái chết. Độc dược gây tê liệt vẫn chưa phát tác hoàn toàn, nhưng sự chậm chạp của tên nô lệ cho thấy nó đang phát tác.
Tên nô lệ lảo đảo tiến về phía trước như bị lôi bằng một sợi dây - mỗi lần lê tới một bước. Mỗi bước là một bước duy nhất trong vũ trụ của y. Y vẫn nắm chặt dao, nhưng mũi dao run rẩy.
"Ngày nào đó... sẽ có người... trong số bọn tao... lấy mạng mày," y hổn hển.
Một nụ cười trề môi buồn bã làm miệng y méo xệch. Y ngồi xuống, vẹo về một bên, rồi cứng đờ lại và ngã vật ra xa Feyd-Rautha, mặt úp xuống đất.
Feyd-Rautha tiến tới giữa đấu trường lặng ngắt, kê một ngón chân dưới mình tên đấu sĩ, lật ngửa y lên để cho các khán đài thấy rõ cái khuôn mặt khi độc dược bắt đầu phát tác làm các cơ xoắn vặn. Nhưng khi tên đấu sĩ đã lật ngửa ra rồi, mọi người lại thấy lưỡi dao của chính y thòi ra từ ngực y.
Dẫu thất vọng, Feyd-Rautha vẫn phần nào đó thán phục tên nô lệ, thán phục y đã nỗ lực vượt qua cơn tê liệt để làm điều đó với chính y. Và cùng với sự thán phục, Feyd-Rautha cũng hiểu ra, đây quả thật là thứ mà cậu phải sợ.
Cái làm cho một người thường trở thành siêu nhân thì luôn đáng sợ.
Trong khi tập trung vào ý nghĩ này, Feyd-Rautha trở nên ý thức về tiếng ồn bùng ra từ các khán đài khắp xung quanh cậu. Người ta đang reo hò hoan hô tột cùng cuồng nhiệt.
Feyd-Rautha quay lại, nhìn lên họ.
Tất cả mọi người hoan hô ngoại trừ Nam tước, ngài ngồi chống tay lên cằm mà đắm mình suy nghĩ - và vợ chồng Bá tước, cả hai đang chằm chằm nhìn xuống cậu ta, khuôn mặt giấu sau những nụ cười.
Bá tước Fenring quay sang phu nhân, nói: "À-ừ-ừ-ừ-m-m-m, chàng trai thật ừ-ừ-ừ-m-m-m tài ba, em nhỉ?"
"Những à-ờ-ờ phản ứng khớp thần kinh của cậu ta quá nhanh," cô nói.
Nam tước nhìn cô, nhìn Bá tước, rồi quay sang chú mục vào đấu trường, thầm nghĩ: Nếu kẻ nào đó có thể tiếp cận được một thứ gì đó của ta gần đến thế! Nỗi phẫn nộ bắt đầu thay cho nỗi sợ trong Nam tước. Đêm nay ta sẽ cho thằng chủ nô kia chết từ từ trên ngọn lửa liu riu... và nếu lão Bá tước này cùng phu nhân của hắn có nhúng tay vào...
Cuộc trò chuyện trên lô của Nam tước là một chuyển động xa xăm đối với Feyd-Rautha, những giọng nói chìm đi trong tiếng gào đồng thanh kèm theo nhịp dậm chân từ khắp tứ phía dội xuống:
"Lấy đầu! Lấy đầu! Lấy đầu! Lấy đầu!"
Nam tước cau mày khi thấy cái kiểu Feyd-Rautha quay lại phía ngài. Lừ đừ uể oải, khó nhọc lắm mới dằn được cơn phẫn nộ, Nam tước vẫy tay về phía chàng trai đang đứng trên đấu trường cạnh cái xác nằm ngửa chềnh ềnh của tên nô lệ. Tặng cái đầu cho thằng nhóc. Nó xứng đáng với phần thưởng đó vì đã vạch trần âm mưu của tên chủ nô.
Feyd-Rautha nhìn thấy dấu hiệu tán đồng, liền nghĩ: Họ nghĩ họ đang tôn vinh ta. Cứ để họ thấy ta nghĩ gì!
Cậu thấy các trợ thủ tiến tới, tay cầm một con dao như kiểu chiếc cưa để làm nhiệm vụ của mình, liền vẫy tay ra hiệu họ lùi lại, vẫy tay lần nữa khi thấy họ do dự. Họ nghĩ chỉ một cái đầu là đủ tôn vinh ta rồi đấy! cậu nghĩ. Cậu cúi xuống, xếp hai tay tên đấu sĩ bắt tréo quanh cán dao thòi ra, rồi rút dao đặt vào trong hai bàn tay bất động.
Việc đó cậu làm chỉ trong nháy mắt, rồi cậu thẳng người dậy, gật đầu ra hiệu cho các trợ thủ. "Chôn tên nô lệ này đi, cứ để nguyên con dao trong tay gã," cậu nói. "Gã xứng đáng giành được nó."
Trên lô danh dự bằng vàng, Bá tước Fenring nghiêng người lại sát bên Nam tước mà nói: "Một nghĩa cử đẹp - ấy mới đích thị là anh hùng cái thế. Cháu của ông không chỉ có lòng can đảm mà còn có cả tác phong mã thượng."
"Nó xúc phạm công chúng khi từ chối nhận cái đầu," Nam tước lẩm bẩm.
"Hoàn toàn không," Phu nhân Fenring nói. Cô ngoái đầu, nhìn lên những khán đài quanh họ.
Và Nam tước lưu ý đường nét cái cổ của cô ta - những chuyển động tinh tế thực sự đáng yêu của các cơ - như của một cậu bé.
"Họ thích những gì cháu ông đã làm," cô nói.
Khi ý nghĩa trong cử chỉ của Feyd-Rautha thấm vào tận những hàng ghế xa nhất, khi đám đông thấy các trợ thủ cứ để nguyên xác tên đấu sĩ như vậy mang đi, Nam tước quan sát họ và nhận ra cô đã diễn giải đúng phản ứng của họ. Người ta đang trở nên cuồng loạn, vừa thụi nhau bôm bốp vừa giậm chân, la hét.
Nam tước nói với vẻ mệt mỏi: "Tôi sẽ ra lệnh mở đại yến. Ngài không thể cho người ta cứ thế về nhà trong khi họ bừng bừng năng lượng nhường kia mà không biết trút vào đâu. Họ phải thấy rằng tôi cũng phấn khích như họ vậy." Ngài đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ, và một gia nhân đứng phía trên họ liền chúc đầu lá cờ đuôi nheo màu cam của gia tộc Harkonnen xuống rồi nhấc lên một lần, hai lần, ba lần - dấu hiệu sẽ có đại yến.
Feyd-Rautha băng ngang đấu trường, đến đứng bên dưới lô bằng vàng, vũ khí tra vào vỏ, hai tay thả hai bên. Vượt trên cơn cuồng thú không hề giảm bớt của đám đông, cậu hô to: "Đại yến sao, thưa Bá phụ?"
Tiếng ồn bắt đầu dịu xuống khi đám đông nhìn thấy họ đang trao đổi, liền chờ đợi.
"Vinh danh cháu, Feyd ạ!" Nam tước hô to xuống. Và một lần nữa, ngài ra lệnh cho hạ cờ đuôi nheo xuống rồi lại kéo lên để làm hiệu.
Phía bên kia đấu trường, hàng rào an toàn đã bị hạ xuống và đám thanh niên đang nhảy xuống sàn đấu, rầm rập chạy về phía Feyd-Rautha.
"Ông hạ lệnh cho hạ các tấm chắn an toàn sao, Nam tước?" Bá tước hỏi.
"Sẽ không ai làm hại thằng bé đâu," Nam tước nói. "Nó là một người hùng."
Những người đầu tiên trong đám đông đang ùn ùn chạy tới đã chạm tay được vào Feyd-Rautha, công kênh cậu lên vai, bắt đầu diễu quanh đấu trường.
"Đêm nay thì nó có thể đi qua những khu nghèo hèn nhất của Harko mà không mang vũ khí, tấm chắn cũng không," Nam tước nói. "Người ta sẽ khoản đãi nó tất tật mọi thứ đồ ăn thức uống mà họ có miễn sao được nó ngồi cùng."
Nam tước đẩy người ra khỏi ghế, dồn sức nặng cơ thể vào bộ dây treo. "Xin chư vị thứ lỗi. Có những việc mà đích thân tôi phải để mắt tới ngay bây giờ. Vệ sĩ sẽ tiễn chư vị về lâu đài."
Bá tước đứng dậy cúi chào. "Nhất định rồi, Nam tước. Chúng tôi rất mong được dự buổi đại yến. Tôi chưa à-ờ-ờ-ờ chưa bao giờ dự một đại yến của nhà Harkonnen."
"Phải," Nam tước nói. "Đại yến." Ngài quay đi, được các vệ sĩ vây quanh, bước ra khỏi lô bằng cửa riêng.
Một viên chỉ huy vệ sĩ cúi chào Bá tước Fenring. "Xin Chúa công ban lệnh."
"Bọn ta sẽ à-ờ đợi cho đến khi ừ-ừ-ừ-m-m-m đám đông tồi tệ nhất ừ-ừ-m-m-m đi qua đã," Bá tước nói.
"Vâng, thưa Chúa công." Tay vệ sĩ cúi chào rồi lùi lại ba bước.
Bá tước Fenring đối diện với vợ, lại dùng thứ ngôn ngữ mã hoá nghe như ậm ậm ừ ừ của riêng họ: "Dĩ nhiên là em thấy rồi chứ?"
Cũng bằng thứ ngôn ngữ ậm ậm ừ ừ đó, cô nói: "Gã trai biết tên đấu sĩ không bị phục thuốc. Đúng là có một khoảnh khắc hắn ta sợ, nhưng ngạc nhiên thì không."
"Mọi chuyện được hoạch định cả rồi," ông ta nói. "Rặt một tấn tuồng."
"Không nghi ngờ gì nữa."
"Sặc mùi Hawat."
"Đúng vậy," cô nói.
"Ban nãy ta có yêu cầu Nam tước loại bỏ Hawat."
"Thế là sai lầm, anh yêu ạ."
"Giờ thì ta hiểu."
"Chẳng bao lâu nữa nhà Harkonnen có thể sẽ có một Nam tước mới."
"Nếu đó là kế hoạch của Hawat."
"Việc đó cần phải kiểm tra, đúng thế."
"Thằng nhóc sẽ dễ kiểm soát hơn."
"Cho chúng ta... sau đêm nay," cô nói.
"Em không thấy trước là sẽ khó mà quyến rũ được nó sao, con chim mẹ bé bỏng của ta?"
"Không, anh yêu ạ. Anh đã thấy nó nhìn em ra sao rồi còn gì."
"Phải, và giờ thì ta có thể hiểu tại sao chúng ta phải có được dòng máu đó."
"Quả vậy, và rõ ràng chúng ta phải nắm được thằng nhóc đó. Em sẽ cấy vào bản ngã sâu kín của nó những lời prana-bindu cần thiết để khuất phục nó."
"Chúng ta sẽ đi càng sớm càng tốt - ngay khi nào em biết chắc," y nói.
Cô nhún vai. "Bằng mọi cách. Em không muốn sinh con ở cái nơi kinh khủng này đâu."
"Những gì chúng ta làm nhân danh nhân loại," ông nói.
"Phần của anh thì dễ thôi," cô nói.
"Có một vài định kiến cổ xưa mà ta phải vượt qua," ông nói. "Chúng khá cơ bản đấy, em biết mà."
"Anh tội nghiệp của em," cô nói rồi vỗ má ông. "Anh biết đây là cách duy nhất để ta cầm chắc cứu được dòng máu đó."
Ông nói bằng giọng khô khan: "Ta hiểu rõ chúng ta làm gì."
"Chúng ta sẽ không thất bại," cô nói.
"Tội lỗi khởi đầu như là cảm giác thất bại," ông nhắc nhở.
"Sẽ không có tội lỗi gì hết," cô nói. "Chỉ cần ràng buộc tâm linh gã Feyd-Rautha đó bằng thôi miên, có được đứa con của hắn trong dạ con em là chúng ta sẽ đi ngay."
"Cái lão bá phụ ấy," ông nói. "Em đã bao giờ thấy sự méo mó dị dạng đến thế chưa?"
"Ông ta khá hung tợn," cô nói, "nhưng thằng cháu lớn lên có thể còn tệ hơn thế."
"Nhờ chính cái lão bá phụ ấy. Nghĩ mà xem, lẽ ra thằng bé có thể ra người thế nào nếu như nó được dạy dỗ theo cách khác - với bộ luật của nhà Atreides dẫn dắt nó chẳng hạn."
"Buồn thật," cô nói.
"Giá như chúng ta có thể cứu cả cậu trai nhà Atreides lẫn cậu này. Từ những gì ta nghe được về cậu nhóc Paul ấy - một chàng trai thật đáng phục, sự thống hợp hài hòa giữa nòi giống và dạy dỗ." Ông lắc đầu. "Nhưng chúng ta không nên phí phạm nỗi buồn cho những kẻ quý tộc bất hạnh."
"Đó là một châm ngôn Bene Gesserit," cô nói.
"Bọn em có châm ngôn cho mọi thứ!" ông xác nhận.
"Anh sẽ thích châm ngôn này," cô nói. "Nó thế này: 'Đừng coi người nào đó là đã chết chừng nào chưa thấy xác anh ta. Mà ngay cả khi đã thấy, ngươi cũng có thể lầm.' "
Muad'Dib nói với chúng tôi trong "Khoảng thời gian suy ngẫm" rằng những va chạm đầu tiên của Người với hoàn cảnh ngặt nghèo ở Arrakeen là những khởi đầu thực sự trong việc học tập của Người. Người học cách cắm cột vào cát để dự báo thời tiết, học ngôn ngữ của những mũi kim gió chích vào da, học cách làm mũi mình có thể kêu xì xì với cơn ngứa do cát và học cách thu thập hơi ẩm quý báu xung quanh Người để giữ gìn và tái chế nó. Khi mắt Người đã nhuốm màu xanh Ibad, ấy là lúc Người đã học được phương pháp Chakobsa.
- Lời nói đầu của Stilgar cho "Muad'Dib, Con người" của Công chúa Irulan
Quân của Stilgar cùng hai kẻ đi lạc từ sa mạc quay về sietch, tiến ra khỏi vùng lòng chảo trong ánh sáng đang lịm dần của vầng trăng thứ nhất. Những dáng người mặc áo choàng dài bước đi vội vã, cảm thấy trong mũi họ mùi của mái ấm gia đình. Đường viền màu xám của hoàng hôn sau lưng họ sáng rõ hơn hết ở hẻm núi vốn được dùng trong bộ lịch dựa theo đường chân trời của họ để đánh dấu thời điểm trung thu, tháng Caprock.
Những chiếc lá khô được bọn trẻ trong sietch gom dưới chân vách núi giờ lại bị gió xới tung v?