← Quay lại trang sách

Chương 42 – Nữ thi ở dưới pho tượng (2)

Cản trở kế hoạch, ngươi chết không hết tội!

Hai tay đứt đoạn, cái đầu miễn cưỡng nối lại, sắc mặt Lý Phóng càng thêm lạnh lùng, âm u.

- Tiếp theo, ta muốn nhìn xem ngươi phách lối thế nào!

Ánh mắt Sở Hà ngưng lại, bỗng nhiên cúi đầu.

Một dòng khí rất lạnh lẽo truyền ra từ phía dưới hố đất chỗ pho tượng thần Thổ Địa, còn chưa kịp thấy rõ, một đạo tàn ảnh mơ hồ từ dưới đất xông lên, giống như một đạo nhũ băng sắc bén đâm lên lưng Sở Hà.

Đùng!

Dưới cự lực khổng lồ, kim màng bên ngoài cơ thể Sở Hà gợn sóng, đây là lần đầu tiên hắn gặp được sức mạnh ngang nhau với mình.

Cả người bao lấy gió lớn, đụng bay ra ngoài.

Tro bụi tản đi, thần Thổ Địa sụp đổ thành mấy khối, có một bóng người chậm rãi đi ra từ chỗ cái đế nối thẳng với mật thất dưới đất.

Đó là một bộ thi thể nữ tử, cười nói tự nhiên, dáng người cân xứng, chỉ là cái đầu một nửa bên bình thường nửa còn lại sưng phù.

Mỗi một bước đi, da thịt bên nửa kia sẽ run lên.

Lý Phóng quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt nhìn nữ tử chậm rãi đi lên, bộ dạng cuồng nhiệt không nói lên lời, điên cuồng cực kỳ.

Phanh!

Tiếng đá vỡ vụn vang lên, Ngô Phong và Hàn Trung đều lui vài bước, bọn họ một người là Kim Chung Tráo tầng thứ ba, một người là Hồng Quyền Tuyến tầng thứ ba, đều là môn sinh chân truyền đắc ý của Hồng Thủ, hai bên đối chiến nhất thời không phân cao thấp.

Một phen kịch chiến, cột trụ trong nhà đứt gãy, bức tường đầy vết rạn nứt, gạch xanh dưới chân không có một viên nào lành lặn, bàn thờ, bài vị, tất cả vật dụng trong nhà đều bị kình phong khi đối chiến càn quét, thổi bay đến nơi nào không hay.

Hàn Trung hít một hơi thật sâu, lạnh lẽo nói:

- Sư đệ, ta biết ngươi giấu kĩ, không nghĩ giấu kĩ đến thế, thậm chí ngay cả Kim Chung Tráo ngươi cũng đã tu luyện đến tầng thứ hai, thiếu chút nữa khiến sư huynh đây ăn mệt lớn.

Ngô Phong không nói lời nào, trong mắt lại tràn đầy kiêng kị.

Bọn họ tám lạng nửa cân, khí huyết đều bị tiêu hao, nếu tiếp tục đánh tiếp thì chỉ đánh tiêu hao chiến, nội tình của Hàn Trung lại mạnh hơn so với Ngô Phong, còn có con át chủ bài chưa sử dụng, Ngô Phong không có phần thắng nào.

Lúc này, việc Ngô Phong lo lắng không phải là chuyện đó. Sở Hà và Lý Phóng đã đi vào miếu thần Thổ Địa rất lâu, lại xảy ra động tĩnh lớn như thế, vậy mà Lý Phóng không lập tức giết chết Sở Hà được?

Chẳng lẽ thực lực của Sở Hà không giống như những gì hắn nghĩ?

Hoang mang còn chưa biến mất, một bóng người bay ngược từ trong miếu ra, vừa vặn nện lên tường, tường gạch tung tóe, làm sụp cả bức tường.

- Hừ! Lại là cỗ thi thể đáng ghét nhà ngươi!

Đá vụn bị hất bay, Sở Hà đứng dậy từ trong đống phế tích.

- Hôm nay lão tử phải xé nát ngươi ra! Rửa sạch nỗi nhục!

Hai mắt Sở Hà dâng trào ý chí chiến đấu, khí huyết vận chuyển đến mức cao nhất, giống như biển sông gào thét, ánh sáng vàng chóe phóng lên tận trời!

Ngô Phong mở to mắt nhìn thấy tất cả.

- Kim Chung Tráo tầng thứ ba?

⚝ ✽ ⚝

Sắc trời dần tối, bầu trời âm u như nhuộm mực.

Cách xa thôn Thổ Hà mấy chục dặm, trên con đường nhỏ lót đá màu đen, một nam tử đầu đội mũ rộng vành, mặc áo gai mầu đen đang ngẩng đầu nhìn xuyên qua màn sương mù u ám. Hắn híp mắt nhìn sắc trời dần tối xầm.

- Cố lên, đêm nay hẳn có thể về đến!