← Quay lại trang sách

Chương 56 – Trọng trấn trong quân, quỳ xuống nói chuyện

Diêu Ngọc Chi ngẩng đầu, nhưng không hề vén màn che lên, mà là lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ sậm, tùy ý quơ quơ.

Thủ vệ thấy thế, đứng bật người dậy, đồng tử co rụt lại.

Răng rắc ——

Tiếng cửa sắt ma sát vang lên, đại môn nặng nề được đẩy ra, thủ vệ sắc mặt vàng như nến xoay người cung kính nghênh đón.

- Đại nhân…

- Ừ.

Diêu Ngọc Chi lãnh đạm ứng lời thủ vệ, rồi quay đầu nghiêm túc nói với Sở Hà:

- Sở Hà, sau này còn gặp lại.

Sở Hà tỏ ra kinh ngạc, chắp tay nói:

- Sau này còn gặp lại.

Diêu Ngọc Chi lập tức tiến vào Hắc Hà trấn, thủ vệ nhiệt tình dẫn đường cho nàng, nhìn trái nhìn phải, bộ dáng y hệt chó săn.

- Hóa ra nàng ta là một đại nhân vật.

Sở Hà cười, không thèm để ý chút nào, ngẩng đầu tiến vào Hắc Hà trấn.

Hắc Hà trấn gọi là trấn, nhưng chẳng khác nào một thành trì, dù là về quy mô xây dựng hay mật độ dân cư đều vượt xa một hương trấn bình thường nhiều lắm.

Đồng thời, trấn này được xây dựng bằng đá khiến địa thế khá cao. Tại trung tâm của trấn, cũng là nơi có địa thế cao nhất chính là Quân Điện của triều đình.

Chiến kỳ màu đỏ tươi bay phấp phới, tản mát ra thiết huyết cùng lừng lẫy.

Vì đây là trọng trấn nằm ở biên giới Thái Châu, nên hình thức quản lý nơi này thiên về quân doanh, không có nha môn hay huyền phủ.

Đường lớn làm từ Hắc Diệu Thạch, ngựa xe như nước, người buôn bán qua lại, tiếng hét chào hàng vang lên không ngừng, người tới lui liên tục, thoạt nhìn có vẻ náo nhiệt.

Sở Hà đã khi nào thấy cảnh tượng này đâu, hắn vừa đi dạo vừa thăm dò trái phải, tò mò quan sát chung quanh, hoàn toàn là dáng vẻ nhà quê lên tỉnh.

Dưới một tàng cây liễu râm mát, hai nam tử trẻ tuổi bộ dạng cà lơ phất phơ, trong miệng ngậm tăm lặng lẽ liếc nhìn nhau, âm thầm đi theo.

Đinh Đinh đinh…

Âm thanh rèn mài vang lên từ các cửa hàng. Sở Hà giương mắt lên nhìn, liền thấy ở đây đa phần là các cửa hàng về rèn, dù là đồ dùng hằng ngày hay các loại binh khí đều có thể tự tạo ra được.

Tuy Hắc Hà trấn là trọng trấn, nhưng vì có Mê Vụ Sâm Lâm, nên số lần quỷ triều đột kích không bao nhiêu, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hơn nữa, vì trấn được xây dựng từ cự thạch, chung quanh là khoáng vật phong phú, nên luyện khí ở Hắc Hà trấn trở nên thịnh hành. Dần dần, luyện khí trở thành kinh tế trọng yếu của trấn.

Không những tự cung tự cấp, mà Hắc Hà trấn còn cung cấp binh khí đến những thành trấn khác.

Trong lúc không hay không biết, thanh danh luyện khí đã trở thành dấu hiệu nhận biết quan trọng của Hắc Hà trấn.

Sở Hà lướt qua khu bán dạo, đi đến gần phân bộ Quân Điện, đăng báo tất cả những chuyện đã xảy ra ở Thổ Hà thôn đến Quân Điện, đồng thời giao tà thư do Lý Phóng nghiên cứu cho người phụ trách phân bộ Quân Điện.

Nhưng, phần liên quan đến việc khâu lại bản thân, quỷ hóa kết hợp với Qủy Dị thì đều bị Sở Hà lặng lẽ tiêu hủy, tuy nói chuyện đó cực kỳ tệ đoan, nhưng nhỡ đâu nhân tâm không vững, xuất hiện Lý Phóng thứ hai thì sao.

Bận rộn một phen xong, Sở Hà thở phào nhẹ nhõm.

Giao phó xong mọi việc, điều hắn cấp bách muốn làm hiện tại chính là, mau chóng điều tra rõ nên loại bỏ hồn ti Qủy Dị trong cơ thể như thế nào, thoát được uy hiếp của đại quỷ trong sương mù, hai là trong vòng một tuần tìm được công việc mưu sinh ở đây, nắm được cơ hội thường trụ tại Hắc Hà trấn.

Diện tích đất Hắc Hà trấn có hạn, muốn thuê một gian nhà chẳng những tốn rất nhiều tiền thuê, mà còn cần phải có công việc ở bản địa. Loại thôn dân bước ra từ Mê Vụ Sâm Lâm như Sở Hà lại càng bị đối xử nghiêm khắc hơn, không chứng minh là không được.

Làm như vậy chính là để phòng ngừa thôn dân trong thôn không chịu đứng điểm đại trận, quá nhiều người tràn vào Hắc Hà trấn, khiến Hắc Hà trấn chịu nhiều áp lực.

Sở Hà bước nhanh, muốn tìm một nơi chuẩn bị ở lại.

- Ồ?

Đột ngột, Sở Hà dừng chân, quay đầu nhìn một thanh niên cà lơ phất phơ ở sau lưng mới vừa cầm chủy thủ sắc bén lên, đi về phía hắn.

Trước hắn mấy thước, một thanh niên khác thì nghiêng dựa vào bên tường, yên lặng nhìn chăm chú vào Sở Hà, chặn mất đường đi đề phòng Sở Hà đào tẩu.

Thanh niên mới cầm chủy thủ nhe răng cười:

- Tên nhà quê, biết bổn đại gia là ai không, bây giờ ngươi đang đi đường của ta…

⚝ ✽ ⚝

Còn chưa nói xong, Sở Hà đã ngắt lời hắn.

Mặc dù chỉ là ngắt lời, nhưng thanh niên cũng đã bị tát văng mất hai cái răng, cái má sưng vù đỏ chót.

- Ngươi muốn chết!

Thanh niên sửng sốt, giận tím mặt, vung chủy thủ trong tay lên.

Sở Hà đưa tay nhẹ nhàng kẹp lấy, chủy thủ sắc bén bị giữ lại, sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của thanh niên, ngón tay Sở Hà chuyển một cái, nhẹ nhàng bẻ gẫy chủy thủ.

Vứt đoạn chủy thủ đã gãy đi, nhìn thanh niên ngơ ngác trước mắt, Sở Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Ngươi quỳ xuống, ta hỏi ngươi một việc.