← Quay lại trang sách

Chương 58 – Nhận lão Đại, Luyện Giáp Đường (2)

Tiểu Tứ nhiệt tình phất tay, thẳng đến thật lâu sau, nhìn Sở Hà đãhoàn toàn biến mất, hắn mới lộ vẻ kích động, trong miệng thì thào tự nói:

- Dung Lô Cảnh, tuyệt đối là Dung Lô Cảnh cao thủ, lần này ta ôm trúng đùi rồi!

Chỉ cần nhìn khí độ không hề sợ hãi kia, cùng với biểu hiện bình tĩnh ngồi xổm chờ tại chỗ, chuẩn bị vơ vét tài sản của Lưu Ý Dương vốn là Ngưng Huyết Cảnh đã lâu, đủ để thấy được Sở Hà chính là một vị Dung Lô Cảnh cao thủ!

Tại Hắc Hà trấn, Dung Lô Cảnh cũng không phổ biến, mỗi một người đều là người đứng đầu hoặc nhị đương gia của các thế lực lớn nổi danh.

......

Sở Hà đi trên đường, xuyên qua dòng người đông đúc.

Tiểu Tứ tính toán điều gì, hắn biết rõ, nhưng hắn không có ý định giải thích. Dù sao đúng lúc hắn đang thiếu người sai vặt, thì tại sao lại không nhận?

Không suy nghĩ nữa, Sở Hà quay đầu đến khách điếm kia.

Phượng Tụ khách điếm.

Bên trong khách điếm rất vắng vẻ, lão chưởng quầy buồn bã gẩy bàn tính, tiểu nhị gầy yếu lau bàn, lỗ tai hơi dựng lên, ánh mắt phấn khởi.

Lầu một cũng chỉ có mấy bàn khách nhân nhỏ giọng ăn uống, nhìn thấy Sở Hà tiến vào, bọn họ cũng chỉ tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi không thèm để ý.

- Khách quan, ở trọ hay là ăn cơm?

Tiểu nhị cầm một miếng gỗ ghi tên món ăn, mang theo một cái khăn ướt sũng đi đến.

- Vừa ở trọ, vừa ăn cơm.

Sở Hà tiếp lấy miếng gỗ, nhìn lướt qua một chút, tất cả đều là những món ăn hắn chưa từng được thấy. Hắn sờ sờ mấy đĩnh vàng ấm áp trong ngực.

- Lên một bàn đồ ăn, thêm một vò rượu ngon.

- A?

- Chính là mỗi món trong thực đơn đều lên một lượt, còn tiền, ngươi xem cái này có đủ hay không…

Sở Hà nghĩ nghĩ, lấy một đĩnh vàng trong ngực ra quơ quơ để triển lãm tài lực, sau đó lại nhét về, tiểu nhị còn chưa thấy rõ đó là gì đã bị bàn tay mập mạp của chưởng quầy kéo qua một bên:

Chưởng quầy xoa hai tay, vẻ mặt ân cần:

- Ha hả, khách quý, để lão phu tự mình mang thức ăn lên cho ngươi, bảo đảm ngươi vừa lòng.

Dứt lời, hắn lại quát tiểu nhị vẫn còn đang ngơ ngác:

- Ngây ngốc làm gì? Nhanh chân một chút, còn không mau bảo sau bếp làm đồ ăn!

- A a a.

Tiểu nhị vội gật đầu, xoay người rời khỏi đại sảnh.

Khi đi ngang qua mấy bàn khách nhân đang ăn uống kia, lại nhịn không được ngừng chân, vểnh tai âm thầm nghe xem bọn họ đang nói gì.

- Chỉ còn hai ngày nữa, Luyện Giáp Đường sẽ tuyển người mới, nghe đâu lần này có đến mấy trăm người báo danh, tất cả đều biết luyện công.

- Nhiều người báo danh thì có ích gì? Không phải chỉ tuyển hai người thôi sao, biết võ công cũng đâu có ích gì trong việc rèn vũ khí.

- Lời ấy sai rồi, ta nghe nói vũ khí tốt nhất cần dùng Quỷ Dị tôi hồn, nếu võ công không mạnh, thì sao có thể trấn áp Quỷ Dị luyện giáp?

⚝ ✽ ⚝

Lỗ tai Sở Hà khẽ nhúc nhích, thu hết cuộc nói chuyện vào tai.

Hắn đã nghe được chuyện này từ trong miệng tiểu Tứ từ sớm, hắn không có hứng thú với việc luyện giáp, nhưng hắn lại có chủ ý với một môn võ công trong Luyện Giáp Đường.

Đó chính là…

Võ công độc môn của Luyện Giáp Đường —— Thiết Bố Sam!

Thiết Bố Sam.

Một môn công pháp khổ luyện cường độ thân thể. Nghe nói công pháp này có khoảng sáu tầng.

Sau khi tu luyện thành có thể đạt đến Dung Lô đỉnh phong!

Sở Hà không rõ vì sao một bang phái chuyên làm nghề rèn như Luyện Giáp Đường lại dùng môn công pháp khổ luyện Thiết Bố Sam làm võ công truyền thừa, nhưng vấn đề này không phải là thứ hiện tại hắn nên tự hỏi.

Hiện tại, hắn nên suy nghĩ làm thế nào để lấy được môn công pháp kia, chỉ cần có được nó, thì phương diện phòng ngự của hắn sẽ được bổ tu hoàn chỉnh.

Đến lúc đó, khí huyết hóa thành Kim Chung Tráo xem như tầng phòng ngự thứ nhất, mà nhục thể tự thân tu luyện sẽ xem như tầng phòng ngự thứ hai.

Nghĩ như thế, Sở Hà không khỏi mỉm cười.

Nếu sau này kẻ địch tốn công tốn sức hao phí khí huyết, đánh vỡ được Kim Chung Tráo, khi kẻ đó cho rằng phần thắng đã nằm nơi tay, lại phát hiện đao mình bổ vào tay hắn phát ra âm thanh sắt thép va chạm.

Khi đó, nhất định sắc mặt của đối phương sẽ rất đặc sắc.

Xuất phát từ điều đó, Sở Hà quyết định thật nhanh, tham gia tuyển chọn!

Dù là thế nào, nhất định phải học được Thiết Bố Sam!

Sở Hà đang suy tư nên đi báo danh thế nào, thì bên tai khẽ nhúc nhích, nghe được từ sảnh khách điếm truyền đến từng trận tiếng bước chân dồn dập.

Trước cửa khách điếm xuất hiện một người, tuổi khoảng hai mươi lăm, mái tóc ngắn, vẻ mặt hùng hổ, cơ bắp nơi ngực gồ lên, khiến y phục đơn giản màu đen căng phồng.

Thanh niên khôi ngô còn chưa qua cửa đã hô to:

- Tiểu nhị, phòng của bọn ta đã được thu dọn xong chưa, nếu để ta nhìn thấy còn chút tro bụi nào…