Chương 70 – Tàng Thư Các kì bí, lão nhân chữ như gà bới
Sở Hà không hiểu lắm về hoàn cảnh này của Tàng Thư Các, cũng không biết vì sao nó lại trở nên cũ kĩ như thế.
Hắn cầm lấy một quyển sách ố vàng, tùy ý lật xem, nhưng vừa quét mắt nhìn một chút, hắn liền trợn trừng mắt.
- Toàn là cái quỷ gì thế này?
Lật thử vài tờ, tất cả đều là chữ như gà bới, đã vậy còn viết linh tinh, không có liên quan gì đến luyện khí cả, lại còn dùng mực đỏ để viết.
Nhìn khắp một lượt, chợt có cảm giác lạnh nổi da gà.
Sở Hà không tin, tiếp tục lật thêm mấy quyển nữa. Hầu hết đều không có gì khác với quyển hồi nãy, chỉ có một số ít là bát kinh ký lục và sách dạy quá trình rèn binh khí, kỹ xảo thổi lửa, kỹ xảo rèn…
Hắn lướt qua hàng loạt giá sách, đi vào chỗ sâu nhất, sách ở chỗ này thì mới tinh, không có quyển nào ố vàng cả.
Sở Hà nhìn trái nhìn phải một hồi.
- Bí tịch võ công ở đâu?
Sở Hà rút ra một quyển, tiện tay lật xem, phát hiện lại là những chữ như gà bới, hắn tức giận nhét quyển sách vào lại giá sách.
Xem như Sở Hà đã hiểu được vì sao không có ai đến đây.
Đám sách quỷ quái không ai hiểu được đó, ai mà muốn đi vào chứ?
Cũng không biết vì sao Tàng Thư Các lại có những quyển sách này…
Sở Hà đang cân nhắc liệu có nên tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa hay không, chợt phát hiện nơi đầu ngón tay có cảm giác không đúng. Hắn giơ tay lên nhìn, nương theo ánh đèn leo lét, thấy được ngón tay dính mực đỏ.
Hắn vội vàng quay đầu lại, rút quyển sách mới vừa nhét vào kia ra, lật đến trang ban nãy nhìn thử, quả nhiên mớ chữ như gà bới đó đã bị chùi mất một nửa.
Ánh mắt Sở Hà ngưng lại, hắn vươn tay lên, thử lấy một quyền sách khác ra, giở sách lau qua một phen, cảm xúc ướt át, chữ trên sách lập tức nhòe đi, vẫn còn chưa khô!
Thật giống như… Thật giống như vừa mới viết lên!
Bịch!
Sách rơi xuống đất, bụi mù bắn lên.
Sở Hà quay đầu nhìn bốn phía, hành lang chật chội hỗn độn giá sách, ánh lửa lay động lúc sáng lúc tối, quang ảnh lần lượt thay đổi.
Hắn cẩn thận lui về phía sau, không định ở lại nơi này thêm.
Hi hi sàn sạt…
Bỗng dưng, âm thanh múa bút viết lên trang giấy ở ngay bên tai, thật giống như có người đang múa bút thành văn, hoặc như là đang dùng đầu ngón tay để viết.
Sắc mặt Sở Hà khẽ biến, ánh mắt trở nên lãnh khốc.
- Giả thần giả quỷ…
Ông ——
Kim Chung Tráo vô cảm tự phát, kim quang rực rỡ chiếu rọi bốn phía.
Trong nháy mắt đó, Sở Hà quay phắt đầu, nhìn sang bên trái.
Trong một xó xỉnh, một lão nhân đang đưa chổng mông đưa lưng về phía Sở Hà, đầu vai nhúc nhích, dường như đang viết gì đó.
Bàn tay nắm chặt khẽ buông lỏng, ánh mắt Sở Hà trở nên chần chờ.
Nếu là Qủy Dị, hắn sẽ không chần chờ mà ra tay ngay, nhưng khi nhìn thấy lão tăng này, không hiểu sao hắn lại liên tưởng đến lão tăng quét rác.
Ánh mắt hắn hơi đổi, chắp tay bái nói:
- Tiền bối…
Đối phương không hề đáp lại, vẫn cúi đầu chổng mông như cũ.
-Tiền bối ở đây, vãn bối liền không quấy rầy.
Nhìn đoán không ra lịch, Sở Hà quyết định tạm lánh đi trước. Chờ ngày mai gặp lại Lam Di, hắn sẽ hỏi thăm về người này.
Dứt lời, Sở Hà chậm rãi lui về phía sau, nhưng khi hắn sắp rời khỏi hành lang đầy sách này, thì thanh âm già nua của lão nhân bỗng nhiên vang lên, ngữ khí lạnh nhạt:
- Thứ ngươi muốn tìm, ở giá sách thứ ba, quyển sách thứ ba trên hàng đầu tiên, đi lấy đi.
Sở Hà nghe vậy vui vẻ, thầm nghĩ quả nhiên tuyệt thế cao nhân!
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Hắn xoay thân đi ra, thầm nhẩm lại gợi ý của lão nhân, cuối cùng tìm được giá sách kia trong một góc hôn ám.
Sở Hà nhìn chằm chằm mớ sách hỗn độn, vừa tìm kiếm vừa phỏng đoán.
Sẽ là cái gì đây?
Chẳng lẽ là tuyệt thế võ công?
Hay là có liên quan đến…
- Tìm được!
Sở Hà dựa theo lời lão giả, tìm được sách. Bìa sách màu sắc rực rỡ, không nhìn ra gì được.
Hắn đầy mong chờ mở sách ra.
Sở Hà mở tó mắt, tốc độ lật sách càng lúc càng nhanh.
- Má nó! Bị đùa giỡn!
Sở Hà quăng sách lên mặt đất, vẻ mặt giận dữ.
Trang sách lay động, để lộ bức họa bên trong.
Chính là một quyển đông cung đồ!
- Lão già kia là cố tình biến ta thành trò cười?
Hắn nổi giận đùng đùng quay lại chỗ cũ, thì phát hiện đối phương đã biến mất không thấy, nơi lão nhân chổng mông ngồi viết ban nãy chỉ còn lại một mớ sách chữ như gà bới.
- Rốt cuộc lão gia hỏa này có lai lịch gì?
Sở Hà không rảnh ở đây thêm, nhớ lại lời khuyên cùng nụ cười lúng túng trước đó của Lam Di. Chắc chắn nàng biết được gì đó!
Thấy không có kết quả, Sở Hà rởi khỏi Tàng Thư Các. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn quay đầu nhìn bảng hiệu cũ kĩ kia, sau đó biến mất vào trong màn đêm.
Ngay sau khi Sở Hà rời khỏi, trong góc phòng hôn ám lộ ra ánh mắt màu đỏ tươi, và rồi, cánh cổng Tàng Thư Các không gió tự đóng.