← Quay lại trang sách

Chương 95 – Hư vô mộng cảnh, hồ đồ kết hôn (1)

Vết nứt trên màng đỏ tối lại, bên trong là hắc ám hư vô.

Sở Hà bước vào trong đó, giống như đang đi lên một tầng nước mỏng, hai tay, hai chân dần dần mất đi tri giác, ngay cả ý thức đều trở nên mơ hồ không rõ, ký ức trong đầu dần biến mất…

⚝ ✽ ⚝

Thiên địa ảm đạm, ý thức hoàn toàn lâm vào bóng tối vô biên.

Sở Hà giống như lại đi một con đường vĩnh viễn không có điểm cuối, màn đêm thâm thúy, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập mùi thối mục nát, dường như nơi này đã bị thời gian vứt bỏ.

Mãi cho đến một ngày, Sở Hà bỗng nhiên nhìn về phía trước.

Lúc ẩn lúc hiện, cuối con đường lóe lên ánh sáng nhạt, nhỏ bé, dường như nó sắp biến mất, lại giống như ánh nến trong bóng tối, soi sáng nội tâm, xua tan mê man và bàng hoàng.

Lại đi mấy trăm bước, đi tới điểm cuối.

Cơ thể cảm thấy nhẹ một chút, giống như hắn xuyên qua một tầng màn nước.

Trong phút chốc.

Sở Hà rung động, hắn có cảm giác như trôi qua mấy đời người.

Phía trước, không trung màu xanh da trời, mây trắng ung dung, là một mảng đồng ruộng chỉnh tề, thôn xóm hài hòa.

Gió nhẹ lướt qua, từng mảnh lá rụng tung bay theo gió, rơi vào dòng suối ven thôn xóm, trôi theo dòng nước đi xa.

Ánh mắt rung động của Sở Hà dần dần trở nên mê man.

Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia nghi ngờ.

Ta là ai?

Bùm bùm!

Thính giác lại khôi phục, tiếng pháo chói tai vang lên bên tai, rất nhiều âm thanh huyên náo như biển nước truyền vào tâm thần của hắn.

- A Ngưu ca, A Ngưu ca, lo lắng làm gì, tân nương đang ở trước mắt, còn không nhanh cõng lên lưng.

- Ha ha, A Ngưu ca lần đầu tiên cưới nương tử, khó tránh khỏi khẩn trương.

- Tên khốn này, bình thường tùy tiện, gan lớn nhiều lời, tại sao lại bị dọa sợ vào thời điểm này?

Ánh mắt dần tập trung, Sở Hà nhìn chung quanh.

Nơi dây giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, tiếng người vô cùng náo nhiệt.

Thôn dân chung quanh vây quanh mình, người lớn trẻ nhỏ đều tươi cười, xảo ngôn trêu ghẹo, không hẹn mà cùng đẩy hắn đi lên phía trước.

Trước mặt là một vị giai nhân xinh đẹp, hỉ bào đỏ rực che thân, khăn đỏ che mặt, nàng đang lo lắng bất an bị hỉ bà dẫn tới trước mặt Sở Hà.

Lấy vợ?

Sở Hà cúi đầu quan sát, hắn đang mặc quần áo cưới đỏ rực, đầu đội mũ tân lang, ngực còn đeo một tấm vải đỏ quấn thành hình đóa hoa cưới.

Lúc này, ý thức của hắn vẫn ở trạng thái hỗn loạn.

Hoàn toàn không kịp phản ứng, hắn đang làm gì.

- Ôi, không nên thẹn thùng nữa, nhanh lên, không nên bỏ qua ngày lành tháng tốt.

Trong đám người, một lão đầu lên tiếng thúc giục.

- Lão già kia… Vâng, nhị thúc.

Sở Hà theo bản năng mở miệng, bỗng nhiên ánh mắt bị kìm hãm, hắn như máy móc đáp lời.

Đúng rồi, hắn là A Ngưu, hôm nay là ngày đại hôn của hắn.

A Ngưu cần cù chăm chỉ trồng trọt, tích góp mấy năm, được bà mối giới thiệu, quen được nữ tử đàng hoàng ở thôn bên cạnh, hắn làm lưu manh hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn cưới được nương tử về nhà.

Một luồng ký ức xa lạ mà quen thuộc xuất hiện trong đầu hắn.

Sở Hà theo bản năng tuân theo đoạn ký ức này, thay đổi lời nói và hành động của mình, hắn đang dần dần hòa vào vai A Ngưu.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, đi tới trước mặt tân nương, được hỉ bà chỉ dẫn, hắn đưa tay cầm bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của tân nương.

Tê, lạnh quá…

Thời điểm cầm tay, Sở Hà rùng mình một cái, nhưng điểm dị thường này lập tức bị niềm vui cưới vợ đánh tan.

Vào lúc đang chuẩn bị nói chuyện, bên tai Sở Hà là tiếng hỉ bà thúc giục hắn hoàn thành nghi thức:

- Tiếp theo, cõng tân nương tử, vượt qua chậu than, tiến vào cửa lớn, bái đường…

- Tới, ta cõng ngươi.

Sở Hà cười ngây ngô, ngồi xổm xuống, đưa tấm lưng dài rộng cho tân nương ôm lấy.

Tân nương bàng hoàng bất an, bước chân muốn tiến lên lại rụt trở về, hai tay đan vào nhau, dường như không biết nên làm cái gì.

- Không có việc gì, Ngọc Mai, ngươi nằm sấp lên trên lưng của ta là được.

Ngọc Mai là tên tân nương.

Nàng khẽ gật đầu, phát ra âm thanh như muỗi kêu:

- Ừ…

Giống như được Sở Hà trấn an, Ngọc Mai không còn khẩn trương như trước, nàng cẩn thận nằm sấp lên tấm lưng dài rộng, đầu tựa vào cổ tân lang.

- Hì hì hi, cưới vợ rồi.

- Bánh kẹo cưới, bánh kẹo cưới, A Ngưu ca nhanh phát bánh kẹo cưới.

- Ha ha, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả A Ngưu cũng bắt đầu lấy vợ sinh con, thời gian trôi qua thật nhanh.

Đám người đi theo ngươi một lời ta một câu, náo nhiệt lên lừa.

Sở Hà cảm nhận nhiệt độ và trọng lượng của giai nhân trên lưng, trong lòng sinh ra tâm tình vui sướng, mạch suy nghĩ dần dần phân tán.

Lại nói tiếp, người trên lưng ta là Hồng Thủ…

Hồng Thủ…

Theo bản năng, trong đầu xuất hiện một cái tên xa lạ.