Chương 110 – Biến cố kinh thiên, nhất kiếm hàn băng
Hà Kỳ bi thiết, khí huyết hư bại và trận bàn vỡ vụn khiến hắn biết mình đã không đủ lực hồi phục nữa, đã đánh mất cơ hội cuối cùng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chỉ cốt bay khỏi lòng bàn tay mình. Hắn theo bản năng phủ định đây chỉ là chuyện trùng hợp, hình tượng Sở Hà trong mắt hắn từ một võ tu Nhị cảnh trẻ tuổi trở thành một kẻ giỏi mưu đồ, là bàn tay thần bí phía sau màn.
Diêu Ngọc Chi không tự chủ được nhìn về phía Sở Hà, mắt to đầy sự kinh ngạc nghi ngờ.
Sở Hà: “...”
Gì chứ, ta cũng đâu rõ tình hình lắm đâu!
Hắn chỉ biết nội tình Hồng Chiêu yêu thụ, biết chỉ cốt muốn dung hợp với ý chí hắn trong huyễn cảnh, chỉ là nửa đường bị cắt đứt. Nếu tiếp tục để nó dung hợp, thì kết cục Sở Hà sẽ rất thê thảm, ngoài ý chí ra thì thân thể hắn sẽ không thuộc về hắn nữa.
Thanh âm băng lãnh oán độc vang lên từ trong thân vây, hắc diệp đầy trời phóng tới, nhánh cây tráng kiện tản ra, để lộ gương mặt âm u.
- Giết sạch lũ các ngươi, còn có thể thu chỉ cốt về, xuất ra một chiêu này cũng xem như không quá lãng phí!
- Đi mau!
Diêu Ngọc Chi nhíu mày, dường như nhận ra gì đó. Nàng quay đầu, đưa tay khẽ vỗ bả vai Sở Hà.
- Hàn Quyết. Đạp Tuyết Tầm Mai!
Thân thể mất trọng lượng, cuồng phong gào thét.
Sở Hà lộ vẻ kinh ngạc, phát hiện tự thân như có như không, chân ý trong suốt rét lạnh du động như nước thuận theo thân thể, rót vào khí tức kỳ quái.
- Ngươi tiễn ta đi, ngươi thì phải làm sao đây?
- Chỉ là Tam cảnh, một kiếm trảm chết.
Diêu Ngọc Chi chỉ để lại cho Sở Hà một bóng lưng tinh tế, nàng phiêu nhiên tiến lên, lam kiếm trong tay quang mang đại thịnh, mũi kiếm trực chỉ Hồng Chiêu yêu thụ.