Chương 112 – Hố đất Thi Quỷ, mê quật huyết nhục (2)
Ồ… là di chứng do sử dụng võ tướng?
Sở Hà không phải đại phu, cũng có thể suy đoán ra nguyên nhân đại khái
Ánh mắt hắn hơi dời xuống, định xem xem Diêu Ngọc Chi có vết thương nào khác không, ánh mắt lại dừng trên ngực đối phương một lát.
Lớn như vậy sao?
Ta nhớ ở trong huyễn cảnh đâu có…
Sở Hà vô ý thức vươn tay, năm ngón tay hơi cong lại, âm thầm khoa tay.
Ngay lúc hắn đang định so sánh với vật thật một phen, đầu không tự chủ ngẩng lên, đối diện với đôi con ngươi thanh lãnh.
Sở Hà: “!!!”
⚝ ✽ ⚝
Hố đất nổ nát vụn, Sở Hà như báo tuyết bật lên, leo lên vách đá phía sau lưng.
Cả hai lẳng lặng nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói gì.
Tại thời khắc này, bầu không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh…
Qua thật lâu, vẻ mặt Sở Hà quẫn bách, hắn chần chừ, nói lảng sang chuyện khác:
- Ngươi đã tỉnh?
- Ta vẫn luôn tỉnh.
“...”
- Ừm…
Sở Hà trầm ngâm, đè nén xấu hổ trong lòng xuống, hỏi:
- Tốt lắm, cái kia… Ngươi thế nào, bị thương có nghiêm trọng hay không?
Đôi mắt đẹp của Diêu Ngọc Chi khẽ chớp, nàng lắc đầu.
- Cũng may, không quá nghiêm trọng.
Dứt lời, nàng nhìn chằm chằm Sở Hà hai giây, rất chân thành hỏi:
- Ngươi thì sao?
- Ta à, chỉ cốt kia có chút cổ quái, cứ luôn hấp thu khí huyết của ta, những chuyện khác thì không đáng ngại.
Sở Hà nhíu mày, lạnh nhạt nói.
Kỳ thật, sau khi đối kháng với công kích của Hắc Diệp, bề ngoài thương tích của Sở Hà không đáng ngại, nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị đả thương rất nặng, lại thêm khí huyết không cách nào khôi phục, chỉ có thể dựa vào năng lực tự chữa lành của Thiết Bố Sam, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Xét về tổng thể, đúng là không đáng ngại.
Hai người đối thoại cứ như lần đầu gặp mặt, lạ lẫm mà khách sáo:
- Hấp thu khí huyết…
Diêu Ngọc Chi hơi nhíu mày:
- Làm phiền, có thể cho ta xem một chút không?
- Xem cái gì?
- Thân thể của ngươi.
- … cũng được.
Đôi mắt Diêu Ngọc Chi nhấp nháy hai lần, nàng từ mặt đất đứng dậy, chậm rãi đi đến bên dưới Sở Hà, duỗi bàn tay ngọc thon dài ra.
Đợi nửa ngày, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hà ở bên trên, ánh mắt có chút nghi hoặc.
- Vậy ngươi xuống dưới này đi.
Sở Hà ngẩn ngơ, giống như nhện tám chân vội vàng bò xuống vách đá.
Trong lòng hắn khó xử, đưa tay lên trước mặt Diêu Ngọc Chi, quay đầu đi không nhìn ánh mắt của đối phương, hắn phát giác phản ứng bản thân cực kỳ trì độn.
Không được! Không thể để cho cảm xúc khác ảnh hưởng lý trí của mình!
Sở Hà mắt nhắm lại, loại bỏ tạp niệm trong đầu, mắt mở ra lần nữa, đáy mắt hoàn toàn trong sáng.
Diêu Ngọc Chi là lạ nhìn thoáng qua Sở Hà.
Ngón tay ngọc khoác lên trên mạch đập Sở Hà, một cỗ thanh lương chi khí thuận theo kinh mạch du tẩu trên người hắn một vòng, nhưng khi đến phần ngực, tia khí lưu này lại bị một cỗ lực lượng quái dị dẫn dắt, hút vào thức hải hắn.
Ánh mắt Diêu Ngọc Chi khẽ biến, lập tức cắt đứt khí lưu.
Nhưng chỉ cốt cũng không từ bỏ ý đồ, dưới ánh mắt khiếp sợ của Sở Hà, lực lượng kỳ dị khống chế tay phải của hắn, cánh tay chuyển một cái, trở tay nắm chặt cổ tay Diêu Ngọc Chi, trong thể nội ầm vang bộc phát hấp lực kinh khủng.
Thân thể Diêu Ngọc Chi lập tức xuất hiện trạng thái phòng ngự, quanh thân lóe lên băng lam, hàn băng chi lực phản chấn Sở Hà.
Sở Hà lập tức bị đánh bay ra ngoài, quái dị chi lực tác dụng ngược lên hắn, bỗng nhiên khẽ chuyển, ý thức lại run lên, tầm mắt dần dần tối đi, thân thể không theo khống chế ngã xuống đất.
Đáng chết, lại bị hút choáng.
Hắn hoàn toàn ngã xuống, đầu rơi vào một chỗ mềm mại.
Cái này… là bên trái hay bên phải nhĩ?
Trong đầu hiện lên suy nghĩ cuối cùng, sau đó hoàn toàn rơi vào hắc ám.
⚝ ✽ ⚝
Ý thức như rơi mãi…
Sở Hà như đi tới hư không vô ngần, vực sâu hắc ám và rét lạnh vô tận bao phủ thân hắn.
Hắn đã mất đi ngũ giác, không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Hà nhìn thấy nơi tận cùng hắc ám xuất hiện một vầng sáng, giống như miếng vải mành đen nhánh bị xé ra một lỗ thủng.
Vầng sáng kia càng lúc càng lớn, tràn ngập hai mắt Sở Hà.
Tầm nhìn hạn chế, con ngươi ngốc trệ, mãi đến khi trước mắt hắn xuất hiện một bóng lưng, thế giới mới trở nên linh hoạt, thời gian đứng im dường như đã hoạt động trở lại.
Đó là một bóng lưng hùng vĩ, chiến bào đỏ rực bay phất phới, trên chiến giáp là vô số vết tích từ đao, kích, búa, dưới chân là xác chết đầy mặt đất, máu chảy thành sông. Phóng tầm mắt nhìn tới, vô số tàn thi chất đống, cảnh tượng kinh khủng.
Lại ngước nhìn lên, muốn nhìn rõ chủ nhân của bóng lưng này là ai, ai ngờ hình ảnh trước mặt chợt tắt, giống như là TV cúp điện.