Chương 114 – Huyền Mãng sừng rồng, không hiểu nhìn chăm chú (1)
Còn có một chuyện cuối cùng, đặc biệt quan trọng.
Diêu Ngọc Chi vén lọn tóc đen nhánh trên trán qua một bên, nói:
- Chính là tuyệt đối không nên bại lộ thân phận.
- Không nên bại lộ thân phận?
Sở Hà nhíu mày trầm tư, nghĩ đến đám người cướp đoạt chỉ cốt, ngẩng đầu lên hỏi:
- Là vì chỉ cốt này quá trân quý.
- Đúng, nhưng nguyên nhân không chỉ là trân quý, nguyên chủ của chỉ cốt là một tồn tại rất đặc biệt, chuyện liên quan quá nhiều, nếu ngươi bại lộ, rất có thể cao Ngũ, Lục cảnh cũng không chịu được mê hoặc.
Sở Hà khẽ giật mình, trong lòng lập tức cảnh giới.
Hắn đã biết chỉ cốt này trân quý cỡ nào, cũng biết bản thân đã gặp được đại vận, đạt được cơ duyên người khác không có được. Nhưng, nhớ đến bóng lưng khiến người ta không cách nào nhìn thẳng trong đầu kia, Sở Hà trầm ngâm, đây có phải cơ duyên hay không, còn phải xem lại.
Sở Hà điềm nhiên như không có việc gì, cười nói:
- Nếu nó đã trân quý như vậy, Diêu cô nương có muốn hay không? Ta có thể…
- Không cần.
Diêu Ngọc Chi lắc đầu, đáp:
- Ta chỉ cần đặc tính cắn nuốt của nó mà thôi.
- Nhưng nó lại có thể khiến cường giả Ngũ, Lục cảnh cũng phải thèm khát, Diêu cô nương ngươi tuyệt đối không động tâm ư?
Sở Hà nhẹ giọng mê hoặc.
- Không động tâm, bởi vì ta cũng có.
Diêu Ngọc Chi đáp thẳng, giữa mày hiện ra một khối băng tinh màu tím.
⚝ ✽ ⚝
Diêu Ngọc Chi thẳng thắn khiến Sở Hà không khỏi sững sờ.
Hắn nhìn chăm chú viên băng tinh nhỏ nhắn tinh xảo trên cái trán tuyết trắng, không khí chung quanh như hạ xuống mấy độ, hắn nhịn không được hơi rụt người lại.
- Đây là…
- Có cùng tính chất với chỉ cốt của ngươi, nhưng hai thứ không phải của cùng một vị tiền bối.
Diêu Ngọc Chi thay đổi hình tượng ít nói thường ngày, thanh lãnh thì thầm:
- Nếu ta hấp dẫn chỉ cốt, tất nhiên giữa hai bên sẽ phân tranh cao thấp, khi đó bản thân ta sẽ gặp nạn.
- Ngươi yên tâm nói cho ta như vậy?
Sở Hà không hiểu lắm, hắn phát giác Diêu Ngọc Chi thật sự không hề phòng bị hắn. Nếu nàng đối với người ngoài đều vậy…
Vậy thì không được!
- Nếu sau này có người khác hỏi về bí mật này, ngươi không nên nói, không phải ai cũng giống như ta, là một chính nhân quân tử.
- Ta không sợ.
Tiếng trả lời thanh thúy của Diêu Ngọc Chi quanh quẩn trong hang động.
Ba chữ đơn giản để lộ tự tin cực lớn.
Sở Hà như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Cũng đúng, nhìn mức độ cung kính của Tề Cảnh đối với nàng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể nhìn ra lai lịch của vị đại tiểu thư này nhất định không tầm thường. Hắn quan tâm thừa rồi.
Sở Hà dời mắt nhìn về phía đầu lâu Huyền Mãng Giao diện mục dữ tợn, cổ đứt gãy còn đang bốc lên huyết vụ nhiệt khí bừng bừng. Hắn đứng dậy, xoay đầu lâu.
- Huyết cốt bản mệnh.
Hắn làm như trong sách, ngón tay như một thanh đao cứng phá vỡ lớp da rắn màu đen, nơi nhô lên trên đầu rắn, chỗ vân da màu đỏ tương giao với da thịt màu trắng, ngay giữa máu thịt có một khúc xương ngắn trắng muốt.
Xương rất nhỏ, chỉ lớn khoảng ngón út, trên bề mặt là mấy đường cong vặn vẹo quái dị, giống như phù văn, lại như hoa văn thiên nhiên. Đây chính là “Sừng thú” của Huyền Mãng Giao.
Cũng chính là huyết cốt bản mệnh!
Sở Hà nhấc tay rút huyết cốt ra, đầu rắn nanh ác như mất đi khí thế trong khoảng khắc này, mùi máu tỏa ra bắt đầu mang theo mùi tanh.
- Diêu cô nương, có thể nhờ ngươi một việc không?
Nắm vuốt huyết cốt nhỏ nhắn tinh xảo, Sở Hà quay đầu nhìn về phía Diêu Ngọc Chi đang ngẩn người nhìn hắn.
Diêu Ngọc Chi bỗng nhiên bừng tỉnh, bộ dạng ngượng ngùng nhìn sang một bên, nhẹ giọng hỏi:
- Cái … Chuyện gì?
- Huyết cốt này có tác dụng lớn đối với ta, ngươi có thể nhường ta hay không?
- Con thú này là do ngươi giết chết, huyết cốt thuộc về ngươi, tự ngươi xử lý, không cần hỏi ta.
Diêu Ngọc Chi không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói.
- Chuyện này… được thôi.
Sở Hà cảm thấy nhận lấy thì ngại, nhưng cũng không tiện từ chối.
- Sau này có chuyện gì, Diêu cô nương cứ việc phân phó.
Nếu là Tiểu Tứ ở đây, nhìn thấy Sở Hà làm dáng như vậy, tất nhiên sẽ ngoác mồm kinh ngạc, đây là Sở Hà hành sự như thổ phỉ kia ư?
- Ngươi cần huyết cốt để làm gì?
Diêu Ngọc Chi khôi phục bình thường, quay đầu nhìn Sở Hà, nghi ngờ hỏi.
- Tiêu trừ ấn kí Nhân Bì Qủy trên thân.
Sở Hà đáp, rồi lập tức đặt huyết cốt còn vương tơ máu lên ngực, dùng cơ bắp nơi ngực kẹp lấy huyết cốt.
Huyết cốt tựa như hạch tâm dung nhập lồng ngực, lộ ra một điểm trắng muốt.
Hắn đến trước mặt Diêu Ngọc Chi, thản nhiên nói:
- Hiện tại ta không còn khí huyết, ngươi có thể giúp ta kích phát huyết cốt này một chút không.