Chương 116 – Long Hổ Đại Táng, Hắc Hà biến cố (1)
Không cam tâm bị xóa sổ?
Sớm muộn cũng có một ngày ta đốt tấm da người kia!
Trong đầu, tiếng gầm thét quanh quẩn, bóng đen lại biến mất. Giống như chỉ xuất hiện để đối kháng với ánh mắt kia, công khai biểu thị chủ quyền mà thôi, chứ không phải cố ý muốn ra trợ giúp Sở Hà.
- Diêu cô nương, Nhân Bì qủy đó rốt cuộc là thứ gì? Bảy mươi hai địa thần là gì? Vì sao ánh mắt kia lại chú ý đến ta?
Thật sự trong đầu Sở Hà có quá nhiều nghi vấn cần được tìm hiểu rõ ràng, đúng lúc bên cạnh hắn có một người học rộng tài cao, thông tuệ nhiều chuyện.
Diêu Ngọc Chi ngồi xổm xuống bên cạnh Sở Hà, thanh lãnh trả lời:
- Long Hổ Đại Táng là…
Nàng tinh tế giảng thuật cho Sở Hà nghe chân tướng liên quan đến Nhân Bì Qủy và ánh mắt nhìn chăm chú Sở Hà ban nãy. Một khắc sau, trong đầu Sở Hà là ngàn vạn suy nghĩ, não hải hỗn loạn.
Áo choàng Bà La là áo khoác của Long Hổ đại thần, ánh mắt nhìn chăm chú Sở Hà ban nãy rất có thể là mảnh vỡ của áo khoác kia, cũng là đại quỷ xưng bá ở địa vực Thổ Đầu thôn năm xưa, là tồn tại mà ngay cả Hắc Hà trấn cũng không muốn trêu chọc. Cũng may, ấn ký của nó đã bị tiêu trừ sạch sẽ.
Trừ khi không may gặp phải Bà La đại quỷ, không thì tấm da người đó muốn cách không tìm được Sở Hà là không có khả năng.
- Diêu cô nương, cám ơn ngươi.
Sở Hà tràn đầy cảm kích nhìn Diêu Ngọc Chi, ở bên ngoài muốn thu hoạch được tin tức toàn diện như vậy, chưa nói đến sẽ không được đầy đủ, chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ.
Cái cổ trắng nõn của Diêu Ngọc Chi xoay qua, cánh tay khẽ nhấc.
Nàng đáp lời Sở Hà bằng một đạo kiếm quang băng lam bất ngờ!
Băng hàn kéo dài không dứt lan tràn cả tòa động quật, kiếm quang lia sát bên tai Sở Hà, chém về phía không gian hư vô phía sau.
Một khắc sau, Diêu Ngọc Chi dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được di động qua, ngăn ở trước người hắn.
Lạch cạch ——
Một tiếng vang giòn, trên vách đá màu đỏ bình thường không có gì lạ, một rễ cây dài nhỏ bị chém đứt rơi xuống đất, thần kinh còn sót lại khiến đoạn rễ cây này vặn vẹo không ngừng trên đất giống như rắn.
Sơn động yên tĩnh trong chớp mắt.
- Á!!!
Một tiếng kêu đau bén nhọn vang lên, trên vách động chung quanh hiện ra vô số rễ cây, bắt đầu giãy dụa không ngừng, sơn động cũng bị chấn động.
- Bị phát hiện.
Diêu Ngọc Chi ngăn ở trước người Sở Hà, con ngươi thanh u bình tĩnh nhìn chằm chằm đám rễ cây loạn vũ, nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt trên chuôi kiếm.
Tùy ý xuất kiếm vung lên.
Vụt ——
Một vết chém xuyên qua toàn bộ hang động xuất hiện trên vách động, thông qua vết chém này có thể thấy rõ vách đá đỏ máu. Rễ cây vốn đang giãy dụa không ngừng cũng vì thế mà cứng đờ, rơi xuống đất lộp bộp giống như sủi cảo.
Diêu Ngọc Chi thu kiếm vào vỏ, chậm rãi quay người nhìn về phía Sở Hà:
- Thụ yêu còn xa nơi này, đi theo ta.
Nói xong, chuẩn bị nắm lấy bả vai Sở Hà.
- Diêu Ngọc Chi, hay là để ta dẫn đường đi.
Sở Hà thẳng thắn nói.
- Không thì chúng ta ai cũng không thể ra khỏi cái động này.
Ngọc thủ duỗi ra dừng lại giữa không trung.
Đôi mắt to của Diêu Ngọc Chi chớp chớp, nàng khẽ gật đầu.
⚝ ✽ ⚝
Hồng Chiêu bí động.
Một nhóm người mang vũ khí xuất hiện ngay trước động quật, nhìn thấy chiến trường thê thảm và cái hố khổng lồ do Hồng Chiêu yêu thụ để lại, ngây ngốc tại chỗ.
Bạch quản gia cũng không còn tâm trạng nhàn tình nhã trí, hắn sắc mặt nghiêm trọng nhìn lướt qua phế tích hoang tàn, trong lòng thầm tính toán.
Hắn nhảy vào động quật, đưa tay vuốt ve một vết kiếm màu băng lam, băng ý ẩn chứa trong đó khiến hắn kinh hãi.
- Lực phá hoại như thế này… là cao thủ Dung Linh cảnh đỉnh phong?
Cát Thất không rõ ràng cho lắm, hai mắt tinh minh lộ ra rung động.
Trong suy nghĩ của hắn, Huyền Mãng Giao chỉ có tu vi Tam cảnh sơ kỳ, lại đã bị thương, rất có thể nó chỉ còn thực lực Nhị cảnh đỉnh phong. Tại sao lại có lực phá hoại Tam cảnh đỉnh phong ở đây chứ?
- Không, nơi này còn có sự tồn tại của Tứ cảnh cao thủ.
Bạch quản gia lẳng lặng rút tay trở về, không giấu diếm nói.
- Cái gì!?
Cát Thất trừng mắt, hoảng sợ nói:
- Đệ Tứ cảnh?
Những người khác cũng lập tức dừng chân lại, tất cả đều nhìn về phía Hầu thống lĩnh bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi chỉ thị.
Hầu Vũ cau mày, quay đầu nhìn về phía Bạch quản gia:
- Vậy chúng ta tùy tiện tiến vào trong này có phải hơi không thỏa đáng hay không?
- Yên tâm, nơi đây không có nguy hiểm…
Nhớ tới khí tức kinh người của vết kiếm trong kia, Bạch quản gia dừng lại, cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, chỉ có thể khuyên nhủ:
- Có vào hay không tùy các ngươi, lão phu lại muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?