Chương 125 – Tử Đề Âm thần, thiên quan khởi động lại (2)
Tuấn Hà thành, Yên Liễu Thanh, xin chỉ giáo.
- Yên đường chủ.
Viên Hồng nhìn thấy Yên Liễu Thanh đến, gương mặt lập tức cực kỳ cung kính.
Hai người Bạch gia chủ cũng âm thầm giật mình, đều cúi đầu chắp tay với nữ tử vừa đến, đáy lòng bất an cũng bình tĩnh lại.
Có vị này ở đây, Qủy tộc cũng không gây nên được sóng lớn gì.
- Khí tức trên người ngươi thật khiến ta chán ghét.
Trên vương tọa, nam tử thấy Yên Liễu Thanh xuất hiện thì cau mày, cỗ khí tức trên người đối phương khiến hắn theo bản năng mà chán ghét, giống như gặp phải thiên địch.
Yên Liễu Thanh sắc mặt đạm mạc, không trả lời.
Đại hán trong tay ngưng tụ kim mâu, chỉ trời giận mắng.
- Muốn đánh liền đánh, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!
- Ha ha, được, nếu các ngươi…
Nam tử nho nhã mỉm cười, gương mặt vốn nhẹ nhàng thoải mái đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt hướng về phía núi hoang kia.
- Muốn chết!
Ầm ầm ——
Bà La đại quỷ cũng giận dữ, hai đại quỷ bộc phát sát ý trùng thiên đồng thời xuất thủ, các loại thần thông đánh xuyên hư không, bắn thẳng về phía núi hoang.
- Chậm rồi, ha ha ha!
Đại hán ngửa đầu cười to, thân thể nở rộ ánh sáng nhàn nhạt, cầm kim mâu trong tay phóng lên tận trời.
- Giết!
Những người còn lại giống như nhận được chỉ lệnh, không hề do dự, trực tiếp giết về phía mấy vị đầu lĩnh quỷ tộc.
Cùng lúc đó.
Viên Hồng rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thiên quan chi cảnh đã thành!
Bành!
Tiếng oanh minh vang vọng đất trời, thiên quan đại trận trong núi hoang cùng Hắc Hà trấn phát ra tiếng oanh minh, hai chùm sáng trùng thiên kết nối với nhau, hình thành một mâm tròn khổng lồ, che đậy Mê Vụ Sâm Lâm.
Đến tận đây, phong thiên tuyệt địa, vạn pháp bất xâm.
Mê Vụ Sâm Lâm thành một không gian riêng biệt.
⚝ ✽ ⚝
- Tề huynh, Diêu cô nương, chúng ta tách ra ở đây đi.
Tới gần Hắc Hà trấn, Sở Hà quay đầu nói với hai người bên cạnh.
Tề Cảnh nhướng mày, không khỏi mở miệng mời:
- Sắp đến Hắc Hà trấn rồi, sao không đến phủ uống một chén trà?
- Không được, có việc gấp, ngày khác lại tụ họp.
Sở Hà tiện tay lấy một cái áo choàng của đám quân tốt, che lại thân trên trần trụi, cười với hai người kia một tiếng, định quay người rời đi.
- Đúng rồi, Diêu cô nương, nếu như ngươi có việc có thể liên hệ ta, trong khỏang thời gian này ta vẫn sẽ luôn ở Hắc Hà trấn, địa chỉ ngươi đã biết.
Trước khi đi, Sở Hà nói với Diêu Ngọc Chi.
- Được.
Diêu Ngọc Chi nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hắn chậm rãi rời đi.
Thấy Sở Hà đã đi hẳn, Tề Cảnh sắc mặt cổ quái, len lén liếc nhìn Diêu Ngọc Chi bên cạnh, bộ dạng muốn nói lại thôi.
- Đại nhân, có muốn âm thầm đuổi theo không?
Cuối cùng, Tề Cảnh vẫn không nhịn được, mở miệng nói.
- Không cần.
Diêu Ngọc Chi nhìn ra suy nghĩ của Tề Cảnh, thản nhiên nói:
- Không cần thiết, hắn là bằng hữu của ta.
- Vâng.
Tề Cảnh lưu loát gật đầu, không hỏi nữa. Nhưng trong lòng Tề Cảnh rất hiếu kì, không biết rốt cuộc hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Phải chăng…
Tề Cảnh kịp thời ngừng phát tán tư duy lại, trong lòng âm thầm ghi nhớ, phải lãng quên chuyện này, đây không phải chuyện hắn có thể phỏng đoán.
- Đi thôi.
Diêu Ngọc Chi lạnh lùng nói, nhẹ nhàng đi về phía trước.
Tề Cảnh chào hỏi đám người Hầu thống lĩnh, sau đó cũng rời đi.
Một khắc sau khi bọn hắn rời đi, một cỗ xe ngựa màu đen lộc cộc tiến về phía Hắc Hà trấn, bánh xe đè nghiến cỏ dại ven đường, dừng ở vị trí đám người Diêu Ngọc Chi đứng ban nãy.
- Bạch lão, không phải nói muốn rời khỏi sao?
Cát Thất mở vải mành ra, tìm tòi chung quanh, phát hiện không có ai, không khỏi nghi ngờ nói:
- Sao chúng ta lại quay lại Hắc Hà trấn, hơn nữa còn không thể đồng hành cùng với bọn họ, có chuyện gì phải lo lắng ư?
⚝ ✽ ⚝
Ngón tay khô héo nhẹ nhàng gõ lên trán.
Bạch quản gia nhìn Cát Thất che đầu hô đau, tức giận nói:
- Cái gì cũng hỏi, chẳng lẽ ngươi không thể dùng cái đầu gỗ của mình để nghĩ, Bạch gia chúng ta buôn bán thứ gì, tới đây để làm gì? Đương nhiên là vì tiền!
- Nhưng mà… chẳng phải gần đây Hắc Hà trấn đang có Thi Quỷ sao? Chỗ đó có gì hay để kiếm tiền chứ, chúng ta lại không xen vào phương diện luyện khí được, tất cả đã bị Luyện Giáp Đường ôm trọn rồi, thì biết kiếm tiền kiểu gì?
Cát Thất căm giận bất bình nói.
Hắn đã cẩn thận điều tra qua, so với chín trấn khác, Hắc Hà trấn là nơi không dễ kiếm tiền nhất, mọi việc buôn bán bên trong trấn đều dựa vào luyện khí là nhiều nhất.
Thế nhưng, việc buôn bán luyện khí ở Hắc Hà trấn đều bị Luyện Giáp Đường nắm trong tay, mà việc buôn bán luyện khí của chín trấn khác đa phần cũng nằm ở đó.
Nếu Luyện Giáp Đường là một thế lực bình thường thì đỡ, muốn chia chác một phần cũng không khó, cứ việc nhúng tay vào thôi, nhưng Luyện Giáp Đường lại có bối cảnh lớn, bọn hắn không dám đắc tội.