← Quay lại trang sách

Chương 127 – Ai hiểu chứ, sống như chó (1)

Ngươi thì không sao, ta thì đủ thứ chuyện phải làm, đơn hàng trong phòng ta còn cao hơn cả chúng ta nữa.

- Được rồi, không nói nữa, ta phải trở ‌về luyện khí.

Dứt lời, Tề Triều thả quân cờ xuống, đang định chuồn đi.

⚝ ✽ ⚝

Cổ tay giống như bị một cây kìm sắt kẹp chặt lấy, Tề Triều thử một chút, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu.

- Tiểu tử ngươi, vừa thua cờ đã muốn chạy?

Đỗ Bân dành thời gian hít một hơi khói, tức giận nói:

- Ta mấy ngày nay tâm tình không tốt, ngươi không thể thương lão già này chút sao?

Tề Triều nghe hắn nói thế, nổi hết da gà:

- Ngươi đáng tuổi cha ta, đừng nói vậy, người khác hiểu lầm đấy.

- Hiểu lầm gì chứ?

Đỗ Bân cau mày, tỏ ra không hiểu.

- Được rồi, ngươi không hiểu.

Tề Triều nâng trán, sắc mặt khẽ động nói:

- Không phải Đường chủ đã nói, tiểu gia hỏa kia còn chưa chết sao, ngươi lo lắng như vậy làm gì?

- Cái này khác chết chỗ nào, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Đỗ Bân trầm muộn hít một ngụm khói, hậm hực đáp.

- Không thì ngươi nghĩ thoáng chút đi, giữa các ngươi không có quan hệ sư đồ thật sự, chỉ mới ở chung mấy ngày thôi, đã khiến ngươi buồn đến đến mức cơm không ngon, khói không hút, có cần phải vậy không?

Ngón tay nâng tẩu thuốc của Đỗ Bân cứng đờ, miệng ngập ngừng, cuối cùng than ra một hơi:

- Được rồi, ngươi không hiểu…

Tề Triều: “...”

Sao mấy lời này lại quen thế chứ?

Đỗ Bân chậm rãi quấn sợi thuốc, ánh mắt dần dần mơ hồ.

Bọn hắn không hiểu, bọn hắn không được chứng kiến thiên phú của Sở Hà, không rõ mình đang tiếc hận cái gì, khổ sở cái gì.

Ai, ai có thể hiểu mình đây?

Gặp được một kỳ‌ tài, thế nhưng lại có thể ngộ chứ không thể cầu…

Trong lòng nghĩ đến, chợt thân ảnh một thanh niên chậm rãi lướt qua trước mắt hắn, con mắt đờ đẫn dần hồi thần, hắn chăm chú nhìn bóng lưng kia.

Đỗ Bân ngây ngẩn cả‌ người, hắn dùng sức dụi mắt, lôi kéo Tề Triều đang thu dọn bàn cờ ở bên cạnh, kinh ngạc không thôi chỉ vào thanh niên kia, nói:

- Ngươi nhìn bóng lưng kia xem, có phải rất giống với tiểu tử Sở Hà không?

- Nói điên gì vậy?

Tề Triều quét mắt nhìn Đỗ lão đầu đang còn giật mình kinh ngạc, hắn nói:

- Có phải hay không, ngươi cứ gọi thử một tiếng là được mà, dù sao Luyện Giáp Đường chúng ta cũng không có mấy người, chẳng lẽ lại có ngoại nhân đến đây sao?

Dứt lời, hắn ‌trực tiếp thử kêu một tiếng.

- Sở Hà?

- A?

Sở Hà đang ngưng thần trầm tư đi qua nội đường vô thức lên tiếng, hắn quay đầu nhìn, liền nhìn thấy có tên mặt mày ngốc ra đứng đó.

- Thế nào?

- Ngươi…

Đỗ Bân không thể tin mà đi về phía trước mấy bước, hắn trừng mắt dò xét Sở Hà, bờ môi mấp máy:

- Ngươi làm thế nào trở về?

- Đi về thôi, chứ còn về kiểu gì được nữa?

Sở Hà cổ quái mắt nhìn Đỗ Bân sững sờ.

- Sở tiểu tử, không phải ngươi bị lão quỷ Lý Sương Thành kia bắt đi sao, rốt cuộc ngươi trở về thế nào, mà lão gia hỏa Lý Sương Thành kia đâu rồi?

Tề Triều hoàn hồn, thấy Đỗ Bân giống như ăn phải hoàng liên, nửa ngày không nói được tiếng nào liền dứt khoát mở miệng hỏi thẳng.

- Ta đâu có bị Lý lão bắt đi?

Sở Hà tỏ ra kinh ngạc, giả vờ như không hiểu gì?

- Lý lão như thế nào rồi? Sao hắn lại muốn bắt ta, còn có ai nói với các ngươi ta bị bắt đi rồi?

- Ngươi không có bị bắt!?

Đỗ Bân giống như một con mèo bị dẫm đuôi, xù lông nói:

- Nếu ngươi không có bị bắt, vậy mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu?

- Ta ra khỏi thành, tìm một chỗ để tu luyện.

Sở Hà vô tội nháy nháy mắt. ‌

- Ngươi ngươi ngươi…

Đỗ Bân chỉ vào Sở Hà, tức giận đến nói không ra lời.

Đến cuối cùng, hắn lại giống như một thằng hề?

- Ngươi thật sự không có bị bắt?

Tề Triều dùng tay chống‌ cằm, hồ nghi hỏi.

- Đúng vậy, ai nói với các ngươi là ta bị bắt? Ta chỉ ra khỏi thành mà thôi, đâu cần phải ngạc nhiên như vậy?

Sở Hà đáp. Hắn phủi sạch mọi chuyện liên quan đến Lý Sương Thành.

Tề Triều nhìn sang Đỗ lão đầu sắp nổi điên. Có vẻ như… đúng là Đỗ lão đầu tự nói thế thật.

- Chậc, hóa ra chỉ là hiểu lầm thôi, không có chuyện gì là tốt rồi. Đỗ lão đầu còn tưởng ngươi bị lão tặc Lý Sương Thành bắt đi. Mấy ngày này hắn cứ trà không nhớ cơm không mong…

Phát giác ra ánh mắt như sắp giết người của Đỗ Bân, Tề Triều cười ha hả:

- Các ngươi từ từ nói, ta còn có việc, đi trước.

Vừa mới nói xong, Tề Triều chớp mắt đã biến mất không còn hình bóng.

- Hô…

Như trâu già thở mạnh, Đỗ lão đầu hầm hừ, vẻ mặt hắn chợt trở nên bình tĩnh, không nhìn ra điểm bất thường nào.

- Đi theo ta.

Đỗ Bân nói xong liền đi về phía trước.