Chương 150 – Lòng mang ý xấu, hắc khí cương châm (1)
Không rảnh nghe lời vô nghĩa, dứt khoát ra tay.
⚝ ✽ ⚝
Đạp bước sấm sét, lực chấn tám phương!
Cả tiểu viện dường như lắc lư, ngói trên mái nhà rung động lách cách, bóng người đỏ như lửa xé rách không khí, chưởng lực mang khí thế áp bách như sóng thần vung tới.
Đùng!
Tiếng va chạm chấn động vang lên. Bàn tay Sở Hà nắm chặt đầu tượng đất đập liên tục lên tường!
Rầm!
Bức tường gỗ dày cũng không chịu nổi dù chỉ một giây, nhanh chóng đổ sập.
Cạch cạch!
Khói bụi bao phủ không khí, âm thanh kim loại va chạm không ngừng, tia lửa bay ra khắp nơi kèm theo tiếng rống giận, giống như có hai con quái vật đang chiến đấu.
- Tên rác rưởi kia, ngươi ban nãy can đảm lắm!
Xoẹt!
Trong lúc kịch chiến, một chiếc chân đen cháy bị Sở Hà giật đứt ném bay rồi nổ thành đá vụn đầy trời trong không trung, tiêu tan trong bụi mù.
Sau vài nhịp thở
Ầm, đùng.
Tiếng sông chảy ào ạt ầm ầm bỗng vang lên, một chiếc chuông vàng khổng lồ sừng sững trên bầu trời như pháp tướng, tiếng chuông như sấm, vang vọng khắp nơi.
Trong bóng tối, ánh sáng đỏ rực như mặt trời lóe lên rồi vụt tắt, lượng lớn nước trên mặt đất trong nháy mắt bốc hơi và bay lên.
Tiếng gào thét và va chạm bỗng im bặt!
⚝ ✽ ⚝
Rầm… rầm
Thân ảnh ngang tàng như núi, cả người đẫm máu, khuấy động bụi mù nồng nặc, trong tay còn kéo theo thân thể tượng đất, bước đi.
Phù phù!
Tượng đất bị Sở Hà tùy ý ném xuống đất giống như ném một con chó.
Vì giải quyết cái tên khó chơi này, khí huyết của Sở Hà trực tiếp tiêu hao một nửa, điều này khiến cho hắn cảm thấy khó chịu, thật vất vả mới tích cóp được khí huyết, muốn khôi phục thì phải chờ lần đột phá tiếp theo.
- Vù vù!
Kịch liệt thở dốc, Sở Hà cố nén cảm giác suy yếu xuống, chân đạp lên đầu tượng đất, lạnh lùng hỏi:
- Chủ tử của các ngươi có phải là tên tiểu quỷ thối ở trong thôn kia không? Mục đích của các ngươi là gì?
Tuy rằng không trông cậy vào mấy thứ quỷ này có thể báo cho đáp án, nhưng Sở Hà vẫn không chịu bỏ qua một ít khả năng thu hoạch được tin tức.
- Rốt cuộc ngươi… là ai?
Dưới chân, truyền đến tiếng nói yếu ớt của tượng đất.
Ken két!
Hai mắt Sở Hà lóe sáng, tăng thêm lực đạo, đầu cự nhân tượng bùn dán sát mặt đất vặn vẹo biến hình, gần như biến thành một miếng bánh.
- Ta đang hỏi ngươi, chứ không phải cho ngươi hỏi ta!
- Ha ha, ngươi rất mạnh, không phải mạnh bình thường, mà là năng lực vượt qua cảnh giới này có được, là một nhân tộc hiếm có vượt qua được cảnh giới.
Cự nhân tượng đất lại giống như không biết đau, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Nhưng ngươi không giết chết được ta, rồi có một ngày ta sẽ sớm thoát được, đến lúc đấy, ta sẽ thanh toán bút sổ sách này với ngươi.
Cự nhân tượng đất giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn về phía hư vô sau lưng Sở Hà:
- Xem như ngươi lợi hại. Ngươi đang mưu đồ việc gì ta không rõ lắm, nhưng những lời giống như vừa nãy ta cũng tặng cho ngươi, chờ ngày nào đó ta ra tới đi.
Phanh!
Tiếng nói im bặt đi, đầu tượng đất chia năm xẻ bảy.
“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +5”
Mới 5 điểm, điều này sao có thể?
Thanh âm nhắc nhở vang lên, sắc mặt Sở Hà thoáng chốc trở nên âm trầm
Trình độ của tên gia hỏa này khó chơi có thể sánh bằng tam cảnh quỷ dị.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy rõ ràng đây không phải là chân thân.
- Hô…
Thở dài phun ra một ngụm trọc khí, thư giãn phiền não trong lòng, Sở Hà bước chân nặng nề, chậm rãi đi về phía miếu Thổ địa đổ nát.
Lướt qua mảnh tường đất sụp đổ, liếc mắt nhìn, bóng tối sâu sắc, địa đạo mơ hồ, phát hiện bên trong không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
Cộc cộc cộc
Một đường xông vào địa đạo, cảnh tượng bên trong phòng cũng đập vào tầm mắt.
Trong tầng hầm trống rỗng, ngoại trừ một tượng đất thần thổ địa cao cỡ nửa người, cũng chỉ có hai bức ảnh chân dung của tiền nhiệm thôn trưởng và một cái đỉnh đồng có bốn tai màu vàng nhạt, mấy cây huân hương còn lại đang tỏa ra hương khói lượn lờ.
Hoa văn huyết trận che kín mặt đất lúc trước và thân ảnh Miêu Miêu giống như cảnh trong mơ, biến mất sạch sành sanh không thấy nữa.
Sở Hà thiêu đốt khí huyết, yên lặng đi dạo quanh một vòng trong tầng hầm, sau khi không thu hoạch được gì, lại đứng yên tại chỗ.
Hai mắt khép hờ, tĩnh khí ngưng thần.
Khí huyết nổ vang, thân thể Sở Hà bỗng biên lộn vòng, thiết quyền mang theo sức mạnh kinh khủng, kéo theo lưu quang đỏ thẫm, một quyền đấm lên trên tượng đá.
- A á!
Tiếng rít thê lương vang lên.
Sở Hà không nhìn mảnh vụn bắn mạnh, hóa quyền thành trảo, như kìm sắt bấu vào cổ bóng đen nhảy dựng lên, trực tiếp cắt đứt tiếng kêu thảm thiết.
Khí huyết tràn đầy phát ra khí tức dương cương bá đạo mãnh liệt, thiêu đốt khiến cho hắc khí trong tay điên cuồng giãy dụa, lại không có bản lĩnh chém giết như vừa nãy.