Chương 170 – Cướp đoạt ý chủng, ba cửa thử luyện (1)
Thanh âm khàn khàn chuyển thành tiếng trẻ thơ vui cười hồn nhiên.
Sau một khắc, gương mặt của bóng đen khuôn mặt hiện lên vẻ trào phúng, trong cơ thể phát sinh phản ứng mãnh liệt, tựa như một khẩu đạn pháo sắp nổ tung.
Tia máu cháy rực trong mắt Sở Hà, giận không kiềm nổi.
Hắn nhón nhẹ mũi chân đạp vỡ cả đất bằng, hóa thành một tia chớp màu đỏ rời xa bóng đen. Có điều bóng đen kia đã đoán trước từ sớm, tốc độ nổ tung càng nhanh hơn rồi chợt hóa thành một tầng sóng lửa tận trời lan đến chỗ Sở Hà như muốn nuốt hết tất cả.
Nhưng ngay lúc sắp tới gần Sở Hà.
Không gian màu trắng khẽ lay động, xuất hiện một lỗ hổng lớn sâu hun hút, chớt mắt nuốt sạch vụ nổ này.
Cùng lúc đó, một luồng tin tức kì diệu đột nhiên xuất hiện trong đầu Sở Hà. Sau khi đọc hiểu xong đống tin tức đó, đôi mắt Sở Hà trợn to.
“Chỉ cốt... Cửa thử luyện thứ hai... Cướp đoạt ý chủng của kẻ thua cuộc...” Sở Hà lẩm bẩm một mình, đứng trầm tư ngay tại chỗ.
Đại ý của tin tức kia là: khi đoạn chỉ cốt thứ hai tràn ngập ánh đỏ, hắn và bóng đen ai tu luyện Tứ Ngục Thần Thuật thâm sâu hơn thì người đó sẽ đạt được chiến thắng trong cuộc thử luyện thứ hai của chỉ cốt.
Còn khi đoạn chỉ cốt thứ ba tràn ngập ánh đỏ thì bóng đen và Sở Hà sẽ lại tiến hành quyết đấu lần nữa. Người thắng sẽ cướp đoạt tất cả của đối thủ, bao gồm cả tu vi, ý chủng, thân thể. Kẻ bại thì sẽ mất đi tất cả.
Sở Hà cũng không cảm thấy bất ngờ mấy với chuyện này.
Chỉ cốt có lai lịch lạ thường thì có thử luyện cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, có được phần thưởng này dù chỉ có mỗi loại công pháp dính đến ý chí linh hồn như Tứ Ngục thần thuật này thì cũng đã là vận may lớn của Sở Hà.
Với loại công pháp như thế này thì thời cơ, cơ duyên, ngộ tính, thiếu một thứ thôi thì dù ngươi luyện cỡ nào, đắp bao nhiêu đan dược cũng chỉ phí công.
Đại đa số võ tu đều chỉ luyện bộ võ công đến mức vô cùng thuần thục rồi ngưng lại, sau đó sẽ chuyển sang luyện bộ công pháp khác cao cấp hơn. Cực ít có người cắm đầu luyện một bộ võ công đến đại thành.
Đây là một đạo lí rất dễ hiểu.
Bởi làm như vậy sẽ lãng phí cả thời gian lẫn công sức, mất nhiều hơn được.
Nhưng với loại công pháp như Tứ Ngục Thần Thuật thì hoàn toàn không cần cân nhắc đến những điểm này, bản thân nó chính là một bản công pháp cao cấp, không cần phải như Kim Chung Tráo hoặc Thiết Bố Sam, luyện đến cực hạn thì phải chuyển sang tu tập công pháp khác.
Có điều đối với những tác hại của công pháp cấp thấp, Sở Hà hoàn toàn không sợ, máy sửa chữa sẽ có thể loại bỏ những chỗ thiếu sót này một cách hoàn hảo khiến mỗi một bước của hắn đều xây nên cơ sở vững chắc, mà bộ công pháp nào tiêu hao gía trị năng lượng càng nhiều thì bộ công pháp đó lại càng khiến hắn cảm thấy có giá trị cao hơn.
Rắc rắc!
Không gian vang lên thanh âm lung lay rạn nứt.
Sở Hà lấy lại tinh thần, không gian bốn phía bắt đầu sinh ra vết rách to như ngón cái, thế giới màu trắng đã chuẩn bị sụp đổ.
Hắn vội vàng cúi đầu lấy khối vỏ đen trong tay áo Kha Long ra, cẩn thận ma sát lớp vỏ này, trong lòng khẽ động, từng sợi tơ khí huyết tràn vào.
Sau một khắc, cả mảng lớn thi thể người cháy đen vặn vẹo chui ra từ khối vỏ đen bé bằng bàn tay, chất thành một tầng trên mặt đất.
Đếm sơ thì số lượng của những thi thể vặn vẹo này ít nhất cũng phải đến mấy ngàn. Sắc mặt của tất cả mọi đều là hoảng sợ, đau đớn, tuyệt vọng, nó nói lên rằng trước khi chết họ đều gặp phải sự tra tấn khủng khiếp.
Động tác của Sở Hà chợt ngừng, hai mắt khép hờ, như là không đành lòng nhìn tiếp. Cho đến khi hắn hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở mắt, nhìn kĩ mọi thứ.
Hắn không nổi giận đùng đùng, cũng không u ám coi thường mà chỉ bình tĩnh giống như những việc vừa rồi chưa bao giờ phát sinh.
Sở Hà chậm rãi cúi người xuống, ngón tay bùng lên khí huyết chi diễm, nhẹ nhàng chạm vào thi thể. Trong chốc lát, ngọn lửa màu đỏ bùng lên không ngừng.
Khi không gian vỡ thành từng mảnh, lửa lớn bao trùm lên tất cả thi thể người, ánh lửa màu thẫm hắt lên khiến gương mặt Sở Hà đỏ rực.
Sở Hà không thể làm gì cho bọn họ, chỉ có thể hoả táng cho những thi thể này, khiến họ không phải chịu nỗi nhục phơi thây nơi hoang dã.
- Thăng Tiên tộc...
Sắc mặt Sở Hà lạnh lẽo, hung hăng lập lại ba chữ này.
- Ầm!
Trong từng tiếng từng tiếng nổ vang như dây đàn đứt gãy, toàn bộ hư không hóa thành hư vô, trong mắt Sở Hà hiện lên bóng tối vô tận.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã xuất hiện ở không gian dưới lòng đất khi trước.