← Quay lại trang sách

Chương 172 – Tình thế nghiêng lệch, hiện rõ thế thua

Đùng!

Ngọc thạch vỡ vụn thành phấn, bắn tung tóe khắp bốn phía.

Bạch Quân bỗng nhiên tỉnh hồn, tiếp nhận thông tin trong đầu, nỗi lòng phức tạp, nhìn lướt qua Hà Lãng đang chờ đợi ở bên, tự hỏi có nên nói tin tức bùng nổ này cho đối phương hay không.

- Hà huynh…...

- Chờ một lát, có tin tức khẩn cấp.

Hắn vừa định mở miệng đã bị ngăn lại, chỉ thấy sắc mặt của Hà Lãng cũng thay đổi, móc từ trong ngực ra miếng lệnh bài bằng đồng dùng để chứng thực thân phận của mình lúc trước.

Nhìn lướt qua tin tức trên lệnh bài bằng đồng, sắc mặt Hà Lãng lập tức biến đổi, gấp giọng mở miệng nói:

- Nguy rồi, phía trên truyền tin đến, thi triều vốn còn một ngày nữa mới tới, giờ bỗng nhiên lại xông tới bên ngoài phòng tuyến, vài thôn ở phòng tuyến đã gặp phải công kích của thi triều!

- Thi triều phía bên chúng ta cách đây chỉ có hơn nửa giờ…... Không còn thời gian nữa! Phải nhanh trở về sắp xếp phòng tuyến, lắp đặt cạm bẫy để chống cự với đợt thứ nhất của thi triều!

Dứt lời, hắn đã vội vàng xoay người, chạy về hướng cửa thôn.

Bạch Quân nghe thế, cơ thể không khỏi run lên, hắn quay đầu liếc nhìn hướng Miếu Thổ Địa, không chút do dự mà theo bước Hà Lãng.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn càng ngày càng nặng nề.

Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác trên bầu trời có một tấm lưới lớn mà gió thổi cũng không lọt đang bao vây tất cả mọi người lại.

............

Bên bờ Vụ hải.

Mây đen cuồn cuộn, tối tăm trời đất.

Trên bầu trời rung động ầm ầm, sóng năng lượng cực lớn cuốn theo tất cả mây đen, mỗi một lần va chạm tưởng như có thể đem bầu trời xé rách thành mảnh vụn.

Ba quả cầu ánh sáng loá mắt vô cùng quấn bện với nhau, dư âm tản ra từ mỗi một lần công kích đều có thể khiến nước biển Vụ hải bốc hơi, khiến cho cỏ cây đất đá bốn phía tan thành tro bụi.

Đốt núi thiêu biển, nói đây là nhân gian tuyệt địa cũng không quá đáng.

Rầm!!

Trong tiếng va chạm ầm ĩ, một hình bóng tỏa ánh vàng bị hắc khí khổng lồ quất một nhát, xé rách không gian, mang theo tiếng quỷ đang gào thét, va đập liên tục vào bờ biển, nện thành một hố to sâu đến hàng chục nghìn mét.

- Khụ khụ, sao cái lão già này lại xuất hiện ở đây!?

Một bàn tay to như cái thớt bám lấy mặt đất, bỗng nhiên đứng lên.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Long trắng nhợt, râu tóc lộn xộn, trong ngực có một vết nắm đấm to như miệng chén, xém chút nữa đã xuyên qua ngực của hắn. Trong thoáng chốc, vết thương cực nặng lại khép lại lần nữa, chỉ còn sót lại khí đen quấn quanh ở trên.

Trên bầu trời hai bóng người vẫn dây dưa tranh đấu như cũ, hai chân Tưởng Thiên Long đạp vỡ mặt đất, tựa như một quả pháo xông thẳng lên tận trời.

Nhưng ngay lúc này, bòng người màu đen kia chợt bùng lên, hóa thành một cái đầu lâu cao cả trăm trượng, dựng thẳng giữa trời, ngọn lửa đỏ máu hừng hực bốc lên từ bên trong mấy lỗ thủng, tỏa ra hơi thở hung bạo cực kỳ ghê rợn.

- Tử Đề, Bà La, ta chỉ có thể ngăn cản cho các ngươi trong một ngày, khi thời gian hết rồi thì phải dựa vào số mệnh của các ngươi.

Âm thanh như chuông lớn vang ra từ trong đầu lâu như một cơn lốc, không gì cản nổi mà truyền đi khắp Mê Vụ sâm lâm.

- Tử Đề Âm thần không trốn!!?

Tưởng Thiên Long hoảng hốt, không ngờ rằng sẽ là như vậy.

Yên Liễu Thanh đứng giữa không trung, khuôn mặt đẹp đẽ trông rất nghiêm nghị.

- Hai vị, theo ta vào trong lĩnh vực một lần đi.

Bộ xương màu đen rực lên ánh đỏ, miệng mở lớn, một vòng xoáy giống như cái động đen ngòm, tản ra lực hút cuồn cuộn cuốn con vịt ngốc Tưởng Thiên Long cùng cả Yên Liễu Thanh đang đứng yên bất động vào trong.

Giây tiếp theo, đầu lâu bằng khí đen vặn vẹo trong không gian rồi biến mất.

Ở một bên khác, tại Hắc Hà trấn, trong Xu Mật phòng.

Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt của ba người Viên Hồng trở nên cực kì nôn nóng, dùng khí huyết toàn thân liều mạng áp chế hắc khí gian ác đang không ngừng sinh ra trên trận bàn.

- Viên huynh, bây giờ nên làm sao cho phải?!

Trên cái trán hơi mập của Chu Thành Thủ rịn ra mồ hôi.

- Hắc khí trên Thiên Quan trận bàn của Hắc Hà trấn chỉ có thể áp chế chứ không cách nào trừ sạch tận gốc. Muốn lấy được quyền điều khiển của nó thì cần vương gia cho phép, nhưng vừa lúc vương gia lại lên Ngọc Đô Kinh phủ rồi!

Sắc mặt Viên Hồng trầm xuống, chỉ có thể rót vào càng nhiều khí huyết.

- Vị quỷ tôn kia chỉ ngăn cản đám người Yên đường chủ trong một ngày, chứ không xâm nhập vào Hắc Hà trấn, mấu chốt cuối cùng của trận đại chiến này vẫn nằm ở bên trong Mê Vụ sâm lâm, thế nhưng…...