Chương 230 – Đòi tiền mãi lộ, Âm Táng Đại Thần (1)
Bên cạnh quan tài đen, theo sau là một người khóc tang béo phì, khuôn mặt béo ú cứng đờ không giống người sống, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Sở Hà.
Đoàn người đưa tang kỳ quái này từ từ tiến đến gần cỗ xe ngựa đen, gã khóc tang béo phì lững thững đến trước mặt Sở Hà, đưa ra một bàn tay trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, giọng nói khô khốc.
- Tiền mãi lộ…
Sở Hà vẻ mặt nghi hoặc, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Diêu Ngọc Chi đang bám trên người hắn như một con gấu túi.
- Ừm~ Đây là phân hồn của Âm Táng Đại Thần đi lại, chuyên tìm người đòi tiền mãi lộ, tiền mãi lộ chính là một phần tuổi thọ của mình…
Diêu Ngọc Chi khẽ nheo đôi mắt đẹp, giọng nói càng lúc càng nhỏ, ý thức dường như đang nửa mơ nửa tỉnh, mỗi lần hàn chứng bộc phát, nàng giống như một con gấu nhỏ vào mùa đông, luôn cảm thấy ngủ không tỉnh, tinh thần uể oải.
Lại là một vị địa thần?
Gã khóc tang quấn khăn trắng, lắc lắc bàn tay, giống như một thiếu niên nổi loạn đang hung hăng đòi tiền tiêu vặt từ phụ thân mẹ.
Phải trả một phần tuổi thọ…
Sở Hà mặt không biểu cảm, không để ý đến bàn tay trắng bệch sưng phù kia.
- Tiền mãi lộ! Tiền mãi lộ! Tiền mãi lộ!!
Gã khóc tang đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Sở Hà, miệng như khẩu súng máy hỏng lặp đi lặp lại ba chữ, giọng nói càng lúc càng to.
- Được được được, ta cho, ta cho! Giống như một lũ ăn mày hôi thối vậy!
Sở Hà ánh mắt lóe lên sát ý rồi biến mất, quay đầu mỉm cười hiền hòa:
- Ngươi đưa tay lại gần thêm chút nữa, ta sợ ngươi với không tới.
Nghe vậy, giọng nói như máy đọc của gã khóc tang cuối cùng cũng ngừng lại, hắn khựng lại, bàn tay trắng bệch đặt trước mặt Sở Hà.
- Ực~
Cổ họng khẽ chuyển động, Sở Hà từ từ cúi đầu, ủ một ngụm đờm già, nhổ toẹt vào bàn tay béo nhẫy lạnh lẽo của gã khóc tang.
- Đừng chê ít, chỉ có nhiêu đó thôi.
Gã khóc tang: …
Hắn máy móc nhìn cục đờm trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Hà, đôi mắt càng thêm đen kịt, đầu óc nhất thời không theo kịp suy nghĩ.
- Ô oa ô oa!!
Tiếng gào không hợp thời vang lên lần nữa, lần này âm thanh chói tai và sắc bén, hóa thành từng đợt sóng âm, cuộn về bốn phía.
- Ừm…
Diêu Ngọc Chi nhắm chặt đôi mắt, đôi lông mày đang thư giãn bỗng nhíu chặt, hơi lạnh tỏa ra như đập nước vỡ, khiến Sở Hà rùng mình.
Sở Hà sững sờ, một chân đạp lên mặt người khóc tang.
Rắc!
Cái đầu to béo vỡ tan tành, cả người khóc tang bị đạp thành một đống thịt nát, thân hình như thần man của Sở Hà hóa thành tia chớp, xé toạc không khí, trong chớp mắt vượt qua khoảng cách trăm mét, xuất hiện trước mặt nhạc sư.
⚝ ✽ ⚝
Trong cơn gió cuồng phong, đôi mắt Sở Hà phun ra ánh sáng máu rợn người, bàn tay to lớn xòe ra, phủ lên, bóp chặt lấy cái đầu đang cười thảm của nhạc sư, dùng sức.
Bịch—
Gương mặt tái nhợt lập tức vỡ nát một nửa.
Sở Hà bóp chặt nhạc sư đang không ngừng bốc khói đen, nheo mắt hỏi:
- Vừa rồi gõ cái gì mà gõ, làm ta giật mình, muốn chết phải không?
- Ư ư…
Nhạc sư không thể cử động cằm, mặt đầy khói đen.
Xung quanh, tiếng trống khánh khác biến mất, tất cả những người đưa tang dừng động tác, từng lớp khí âm như thủy triều phủ tới, cảm giác đó, giống như xung quanh đột nhiên đứng một đám đông, đang lạnh lùng nhìn Sở Hà.
- Ta hỏi ngươi đấy!
Tay phải Sở Hà khẽ dùng lực, có thể nghe rõ tiếng xương cốt bị xuyên thủng, hắn cười lạnh nói:
- Thấy mấy thứ như các ngươi thật phiền, cứ gõ gõ gõ cả ngày, thật sự tưởng ta không dám động thủ sao?
-...
Nhãn cầu nhạc sư điên cuồng đảo qua đảo lại, dường như đang muốn thoát khỏi.
Ánh mắt Sở Hà đột nhiên nhìn về chiếc quan tài đen kia.
- Các ngươi nhốt ai trong đó? Không phải là Âm Táng đại thần đấy chứ?
Nói xong, Sở Hà bỏ qua ánh mắt của những người khóc tang khác, một tay giật lấy cái khánh lớn của nhạc sư, đập lên quan tài mấy cái bịch bịch.
Bịch bịch bịch!!
- Ngươi đừng… khinh người quá đáng!!
Trong quan tài đột nhiên phát ra tiếng nói, lạnh lẽo như băng, như tiếng máy móc.
Ồ, thật sự có thứ gì đó?
Trong lòng Sở Hà động, tay phải trực tiếp bốc lên huyết viêm, một cái tát hất văng nhạc sư sang một bên, đốt thành tro tại chỗ.
- Đinh dong! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +1!
+1?!!
Sở Hà thầm nghĩ, hóa ra yếu đến thế.
- Ngươi…
Đột nhiên, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, giọng nói trong quan tài đột ngột im bặt, quan tài đen cũng không còn rung động nữa.
Xào xạc—
Gió tiếp tục thổi, xung quanh vang lên tiếng giấy bay phần phật.
Khí âm như thủy triều xung quanh biến mất không thấy, tất cả người khóc tang đều biến thành những con người bằng giấy, không còn cảm nhận được chút khí âm nào.