Chương 232 – Thần tượng quái dị, mất tích khó hiểu (1)
Đám người Diệt Quỷ doanh vô thức tránh sang hai bên, nhường đường cho nữ tử áo trắng. Sau khi nàng đi qua, hơi lạnh tỏa ra khiến bọn họ run lẩy bẩy.
Theo bước chân nàng vào khách điếm, trong bầu không khí đục ngầu, xuất hiện một mùi hương thanh tân động lòng người, như hoa sen nở giữa vũng bùn, khiến tâm trạng u uất của mọi người bỗng chốc tan biến, thân tâm không tự chủ được trở nên sảng khoái.
- Ở đây!
Đại sảnh khách điếm im phăng phắc.
Sở Hà đột nhiên lên tiếng, giơ tay vẫy vẫy.
Diêu Ngọc Chi thấy vậy, bước chân nhẹ nhàng như hoa sen, phiêu nhiên ngồi xuống đối diện Sở Hà.
- Ực…
Gã đứng đầu Diệt Quỷ doanh thu hồi ánh mắt, hắn rất biết điều, nhận ra khí độ bất phàm của Sở Hà và nữ tử kia, e là cao thủ.
Không có ý định gây chuyện, gã gọi đám huynh đệ ngồi xuống một bên khác của đại sảnh, bề ngoài cười cười nói nói, nhưng vẫn có không ít người ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn của Sở Hà.
⚝ ✽ ⚝
- Thế nào, tình trạng ra sao?
Sở Hà nhìn người con gái tĩnh lặng ưu nhã trước mặt.
- Cũng được, thời gian này có thể giữ được tỉnh táo.
Diêu Ngọc Chi đưa bàn tay ngọc xoa xoa đôi mắt đẹp còn mơ màng, mặt như đào hoa, thân hình uyển chuyển, trông như một con mèo nhỏ vừa mới tỉnh giấc.
Sở Hà nhấp một ngụm trà đã pha sẵn.
- Ngươi có cảm thấy nơi này có chút quái dị không?
- Ừm… dường như người ít đi rất nhiều.
- Ta nghe nói, có lẽ liên quan đến huyện lệnh ở đây.
- Chúng ta có nên quản không?
- Đương nhiên rồi, Diệt Quỷ doanh là thuộc hạ của Phục Quỷ quân, mà ta với tư cách là đại thống lĩnh Phục Quỷ quân, tự nhiên không thể làm ngơ được.
- Vậy phải làm sao, bắt đầu từ đâu?
- Ha ha, thay vì đoán già đoán non, chi bằng hỏi thẳng.
Lúc này, tiểu nhị mặt mày căng thẳng, cố gắng cười nói:
- Món ăn đến rồi.
Đặt khay thức ăn nóng hổi lên bàn, tiểu nhị cúi người, cung kính nói với mấy võ tu Diệt Quỷ doanh:
- Mời các vị khách quan dùng bữa.
Gã đứng đầu gật đầu, vừa định cầm đũa.
- Khoan đã.
Sở Hà cười hì hì quay đầu nhìn sang, ánh mắt không hề tránh né quét qua mọi người:
- Nếu ta nhớ không nhầm, dường như chúng ta đến trước phải không, sao món ăn lại được mang đến chỗ bọn họ?
- Cái này… khách quan, tiểu nhân lập tức thúc giục nhà bếp.
- Không cần, ta chỉ muốn món ăn trên bàn đó.
Sở Hà vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười có chút ép người.
Tiểu nhị như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đổ mồ hôi hột, nhìn trái nhìn phải, không biết phải làm sao.
Đám người Diệt Quỷ doanh liếc nhìn nhau, có một người định đứng dậy, nhưng bị gã đứng đầu giữ lại. Hắn chắp tay hướng về phía Sở Hà, mỉm cười nói:
- Nếu huynh đài không chê, vậy cứ mang những món này qua trước đi, chúng ta không vội, huynh cứ từ từ dùng.
Đối với sự nhường nhịn của gã nam nhân, Sở Hà có chút ngạc nhiên.
- Được được được, ta lập tức mang qua.
Tiểu nhị nghe vậy, như trút được gánh nặng, lại nghe Sở Hà tiếp tục nói một cách vô lễ:
- Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi, món ăn đã được mang đến bàn của hắn, vậy để hắn tự mang qua cho ta.
Nói xong, Sở Hà nhìn về phía gã nam nhân kia.
- Bộp!
Một đại hán đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Sở Hà:
- Cho ngươi mặt mũi rồi phải không, ngươi có biết chúng ta là ai không!
Gã nam nhân kia không nói gì, mặc nhiên đồng ý với hành động của đại hán.
Thấy tình thế không ổn, các thực khách còn lại vội vàng trả tiền rồi cúi đầu lặng lẽ rời khỏi khách điếm, không dám nói thêm lời nào.
- Khách quan, xin hãy bình tĩnh, những món khác sẽ được mang ra ngay.
Mùi thơm của rượu thịt xộc vào mũi.
Chưởng quỹ sớm đã nhận ra tình hình bất ổn, vội vàng bưng từ nhà bếp ra một đĩa lớn thịt bò sốt và một vò nhỏ rượu mạnh Khai Phong, đặt lên bàn Sở Hà rồi cười nịnh, lại xách ấm trà đi tiếp đãi đoàn người Diệt Quỷ doanh.
- Các vị đại nhân đừng nổi giận, bữa cơm này lão phu xin mời, nể mặt lão phu, chuyện này cứ bỏ qua đi.
- Ngươi là cái thá gì mà dám xen vào nói chuyện ở đây?
Gã đại hán trừng mắt, lạnh lùng nói.
Chưởng quỹ bị một câu nói ấy làm cho nghẹn họng, mặt đỏ bừng như gan heo, thấy đối phương hung hăng như vậy, hắn cũng không dám nói thêm lời nào.
- Diệt Quỷ doanh ngông cuồng đến thế sao?
- Kẻ ngông cuồng là ngươi thì có! Bắt đại ca nhà ta bưng đồ ăn cho ngươi, ngươi có biết vùng này ai làm chủ không mà dám nói năng như thế!
Sở Hà uống hết chén trà trong tay, nhìn gã nam nhân mặt không biểu cảm đang lạnh lùng xem kịch, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Đừng nói những lời vô ích đó nữa, hôm nay ta muốn hắn bưng đồ ăn cho ta, nếu không, các ngươi đều phải chết!
Đôi mắt chớp mắt đỏ ngầu, một luồng khí thế khủng khiếp khó tả từ Sở Hà bùng phát ra, đè nặng lên bàn người kia.
Bùm!
Chén nước đang cầm bỗng vỡ tung, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe.
Tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, ánh mắt kinh hãi, tay chân nặng nề vô cùng, như thể bị đè bởi vạn cân trọng lực, suýt nữa thì ngã gục xuống.