Chương 254 – Khôi lỗi sư, không cứu được nữa (2)
Trời sắp tối rồi, mọi người đến làng xem thử đã, rồi tính toán khác sau.
Nói xong, liền dẫn mọi người thẳng tiến đến ngôi làng đó.
Chân trời, mặt trời lặn.
Bóng tối dần dần nuốt chửng đại địa, bóng đêm từ từ buông xuống, dẫm lên tia sáng cuối cùng, một đoàn người chạy đến ngôi làng trong thung lũng.
Ù ù ~
Gió chiều quấn quýt, lá khô xoay tròn.
Trên một tấm bia đá khắc hai chữ lớn Dao thôn xiêu vẹo, vết tích loang lổ chằng chịt, để lại dấu vết của thời gian.
Hù hù ~
Gió mát thổi nhẹ, bụi đất cuộn lên, hàn khí dâng trào.
Lão già ngồi trên khúc gỗ dưới gốc cây hút thuốc lào phì phèo, mái tóc bạc thưa thớt rối bù, đôi mắt đục ngầu, miệng mũi thỉnh thoảng phun ra khói thuốc.
Sở Hà dừng bước, cảm nhận một lượt môi trường xung quanh, không phát hiện điều gì bất thường, đi đến dưới gốc cây nheo mắt đánh giá lão già có vẻ ngây dại.
Một lúc sau, ép ra một nụ cười miễn cưỡng ôn hòa.
- Lão bá, chúng ta là người của Quân điện, nghe nói ở đây xuất hiện một khe nứt không gian, ngươi có biết nó ở đâu không?
Cao Sĩ Hiền và mấy người khác sửng sốt, không ngờ Sở Hà lại thẳng thắn như vậy.
Lão già rung rung tẩu thuốc, đấm ngực ho sặc sụa vài tiếng, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Sở Hà và mấy người:
- Các ngươi đến muộn quá rồi, cái khe nứt không gian đó đã biến mất rồi, không còn ở trong làng nữa.
⚝ ✽ ⚝
Sở Hà nhíu mày, nhận thấy trạng thái của lão già không đúng, trong lòng có linh cảm, ngẩng đầu đánh giá ngôi làng chỉ còn tiếng gió vọng lại trong bóng tối.
Nhà nhà cửa đóng then cài, tiêu điều vắng lặng, tĩnh như cõi chết, cảnh tượng sinh cơ bừng bừng trước đó, như một giấc mộng huyễn.
Làng quê hẻo lánh, dù không có hoạt động giải trí, đêm xuống tẻ nhạt, cũng không có lý do gì trời vừa tối đã đi ngủ, huống chi, lại xuất hiện một khe nứt không gian, còn có một kẻ Thăng Tiên tộc coi Nhân tộc như heo chó.
Sở Hà trên đường đến đây, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thế nhưng làng không những không bị tàn sát, ngay cả xác chết bên ngoài làng cũng chưa được xử lý.
Tất cả đều trở nên quá đỗi quỷ dị…
- Ngươi có cảm giác, hắn cố tình dẫn chúng ta đến đây không?
Đôi mắt Cao Sĩ Hiền nheo lại thành một khe hẹp.
- Có, hơn nữa lão già này…
- Các ngươi à, đến muộn quá rồi.
Sở Hà đang nói nhỏ, lão già đó bỗng nhiên thở dài, đôi mắt đục ngầu xoay chuyển quỷ dị, khóe miệng cười điên cuồng:
- Ha ha, đến quá muộn rồi, xác đã thối rữa, cũng chẳng có ai chôn cất cho ta.
Bùm!
Khuôn mặt vốn điên cuồng của lão già xuất hiện vết nứt, ngay sau đó bị Sở Hà đấm một quyền nát bét, nổ tung như quả dưa hấu.
- Tên khốn này còn giỏi giả thần giả quỷ hơn cả quỷ!
Sở Hà nheo mắt, ánh nhìn tập trung vào cái xác biến thành con rối của lão già.
- Khôi lỗi sư.
Cao Sĩ Hiền từng trải nhiều, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Thấy Sở Hà nhìn qua, Cao Sĩ Hiền giải thích:
- Không chỉ Nhân tộc chúng ta có truyền thừa đặc biệt, Thăng Tiên tộc cũng có, khôi lỗi sư này chính là truyền thừa khá phổ biến của bọn chúng, rất nhiều người Thăng Tiên tộc đều học tập.
Sở Hà cúi đầu liếc nhìn cái xác không đầu dưới chân:
- Vậy nguyên liệu chế tạo khôi lỗi của bọn chúng, đều là người của Nhân tộc chúng ta?
Cao Sĩ Hiền im lặng không nói, coi như đã trả lời cho Sở Hà.
- Ha ha, thú vị.
Đôi mắt Sở Hà dần bốc lên huyết viêm, vẻ mặt phủ đầy hàn ý.
- Hiện giờ lo lắng không phải là sợ người trong làng đều không phải người sống sao.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Sở Hà, hắn lạnh lùng cười:
- Hừ, thật hay giả, thử một cái là biết.
Nụ cười lạnh của Sở Hà không giảm, đôi mắt hơi đỏ khóa chặt vào khu làng cách đó hơn mười mét, vặn vẹo cổ, xương cốt cọ xát kêu răng rắc.
- Ơ, bình tĩnh đã, vạn nhất xảy ra…
- Ta có phân tấc.
Chân điểm xuống, sức mạnh khổng lồ đạp nát mặt đất.
Trong chớp mắt, hóa thành tia chớp đen lao vút đến trung tâm làng.
Kim Chung Xích Âm!
Một quả chuông vàng khổng lồ lơ lửng giữa không trung, một luồng sóng vô hình kỳ quái từ quả chuông vàng quét qua toàn bộ ngôi làng.
Ầm ầm —
Mảnh gỗ vụn bay tứ tung, tường đất hai bên sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn.
- Cứu mạng, có quỷ!
- Hu hu, thần tiên tha mạng, đừng làm hại phụ thân ta!
- Á á á! Mặt ta! Mặt ta!
- Gâu gâu gâu~-
Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của đêm tối.
Chó sủa điên cuồng, ánh sáng le lói trong làng bật lên, hàng xóm mở cửa, tiếng hỏi han lo lắng vang lên không ngớt, xa xa còn có tiếng bước chân dồn dập.
Ngôi làng vốn như vùng đất chết bỗng chốc sống lại, âm thanh hỗn loạn đan xen, từng bó đuốc cháy rực, ồn ào náo nhiệt.
- Không hay rồi, các ngươi đừng qua đây vội!
Sắc mặt Cao Sĩ Hiền biến đổi, vội vàng lao lên không trung.
Chỉ thấy ở trung tâm đống đổ nát của làng, một thân hình như ma thần đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những dân làng vừa tỉnh dậy.