Chương 268 – Bát đại chỉ cốt, Thượng Thương võ đạo (1)
Nó cũng có giới hạn, khi khí lực bản thân vượt quá 100 vạn cân trở lên, sử dụng quá ba lần, vật này sẽ không chịu nổi cực hạn, tự tan rã.
- Hơn nữa một ngày chỉ có thể sử dụng một lần.
- Không sao, ta đã rất hài lòng rồi.
Sở Hà cười hì hì, nâng niu hộ uyển mà Yên Liễu Thanh đưa tới.
- Dưới một quyền, người có thể sống sót chỉ là thiểu số, ta không tin 100 vạn cân sức mạnh, cùng cảnh giới mà còn có người đỡ được quyền của ta.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đeo hộ uyển lên tay.
Hồn Binh Huyền cấp cần dùng ý thức luyện hóa, mới có thể thực sự trở thành vật của mình, trong thời gian này vẫn chưa có cách phát ra uy năng của hộ uyển.
- Đây chính là lệnh bài của Thiên Quan bí cảnh sao?
Sở Hà lấy từ trong túi ra một miếng thẻ nhỏ màu ngọc dương chi, cẩn thận quan sát rồi nghi hoặc nhìn về phía Yên Liễu Thanh.
- Lệnh bài này cần hấp thu một chút khí tức của ngươi, ngươi dùng khí huyết đánh dấu là được.
Yên Liễu Thanh thấy Sở Hà cứ nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng ánh mắt lại trong sáng vô cùng, bất đắc dĩ lại mở miệng nhắc nhở.
- Ồ, thì ra là vậy.
Sở Hà sửng sốt, khí huyết tuôn ra một chút, chui vào lệnh bài.
Trong ngọc bội, sợi khí huyết đó vẫn giữ được hoạt tính, giống như một con cá bơi trong nước, quay tới quay lui, phiêu dật lên xuống.
- Ngươi cần nhanh chóng đột phá đệ tứ cảnh.
Đôi mắt lạnh lùng của Yên Liễu Thanh liếc nhìn khí huyết của Sở Hà một cái, ý có điều chỉ nói:
- Mỗi châu một trăm suất, Ngọc Kinh ba trăm suất, tổng cộng một nghìn suất, tu vi thấp nhất cũng là tứ cảnh tiền kỳ.
- Thiên Quan bí cảnh giới hạn tu vi cao nhất là bao nhiêu?
Sở Hà tâm động, đột nhiên hỏi.
- Không vượt quá ngũ cảnh.
Giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Sở Hà.
- Vậy còn tốt.
Sở Hà thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận xác nhận:
- Vậy Yên đường chủ có biết thời gian bí cảnh mở ra không?
- Không chắc chắn, nhưng sớm nhất cũng cần nửa năm thời gian, ngươi nhất định phải trong khoảng thời gian này, đột phá đến tu vi Võ Tướng cảnh tứ cảnh.
- Có yêu cầu này, vậy tại sao ban đầu Yên đường chủ còn đặt ra giới hạn tu vi không vượt quá tam cảnh trên Hắc Thủy Thạch Bi?
- Đó là bởi vì, vượt quá tam cảnh, một khi xác định Võ Tướng của bản thân, thì căn cơ cũng như công pháp tu luyện sẽ không thể thay đổi được nữa.
Đôi mắt quyến rũ của Yên Liễu Thanh rơi xuống người Sở Hà.
- Một khi vượt quá tứ cảnh, thì người đó đã định hình.
⚝ ✽ ⚝
Yên Liễu Thanh xoay eo thon, góc váy xanh đung đưa.
- Ý ban đầu là chiêu mộ một thiên tài có thực lực cũng như thiên phú sát phạt xuất chúng, không quan tâm tuổi tác ra sao, khí sát phạt đó phải nặng, chỉ có như vậy mới có thể chuyển tu một môn công pháp của bản đường, trọng tố căn cơ.
Sở Hà trầm ngâm suy nghĩ, nhớ tới công pháp liền mở miệng nói:
- Vậy ta thì sao, môn công pháp sát phạt đó, ta có thể tu luyện không?
- Công pháp của ngươi trong mắt ta rất cao cấp, ngay cả ta cũng không hiểu được, không cần phải chuyển tu, đây là một việc tốn công vô ích.
- Vậy có thể cho ta mượn xem một chút không?
Công pháp của Thiên Giáp đường truyền thừa từ phủ Quốc sư, nếu bàn về sự tinh diệu của công pháp thì có lẽ có thể xếp hạng cao trong Đại Kỳ, nếu có thể tu luyện được một hai bộ, đối với thực lực của bản thân cũng có sự tăng tiến rõ rệt.
- Có thể, nhưng chuyện này để sau hãy nói.
Nàng lấy ra một tấm gương từ phía bên kia bàn trà, hướng về phía Sở Hà:
- Ta biết nguyên nhân bức họa tổ sư gia bị thiêu rụi là do ngươi, điều đó cũng có nghĩa là ngươi đã có được phần truyền thừa đó, còn nhớ ta đã nói với ngươi không, dẫn ngươi đi gặp một lão già.
- Nhớ.
Sở Hà nghịch nghịch tấm gương trước mặt, không hiểu hỏi.
- Vậy, lão già mà ngươi nói ở trong gương sao?
- Bản thể của hắn ở Ngọc Kinh, muốn chạy đến đây, trong thời gian ngắn là không thể, chỉ có thông qua mặt gương truyền tải, các ngươi mới có thể gặp mặt.
Nói xong, Yên Liễu Thanh điểm nhẹ một cái tinh thể băng trắng trong tay.
Tấm gương khẽ rung động, mặt gương phẳng lặng gợn sóng như nước, một hình ảnh mờ ảo dần dần hiện rõ.
Đập vào mắt là một căn mật thất nhỏ, ánh nến yếu ớt chiếu rọi một lão nhân cô độc, hắn mặc một bộ đạo bào tía vàng hoa lệ, bàn tay khô héo cầm một cái đùi gà, tay kia cầm bình rượu, miệng đầy dầu mỡ, những chiếc răng thưa thớt còn mắc thịt.
Khi hình ảnh sắp định hình, động tác gặm đùi gà của hắn khựng lại, nhận ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên quay về phía Sở Hà.
Ầm!!
Trong khoảnh khắc, Sở Hà nhìn qua mặt gương, thân thể đột nhiên cứng đờ, không thể cử động, toàn thân khí huyết trong lúc này hoàn toàn bị cấm cố.