Chương 366 – Huyết Thủ Đồ Phu, Thiên Quan Ma Thủ (3)
Ngược lại, đội ngũ Nhân tộc của Trác Viên Viên và những người khác cũng bị cái tên Sở Hà này làm cho kinh ngạc đến rớt cằm. Trong lòng họ tưởng tượng thực lực của Sở Hà rất mạnh, nhưng cũng không ngờ hắn lại tàn sát được thiên kiêu của bốn đại mạch.
- Tốt lắm, khí thế Nhân tộc chúng ta đã được nâng cao!
- Sở Hà này, e rằng sau này sẽ nổi danh như cồn ở Đại Kỳ, giết sạch người của cả bốn mạch, ai có thể làm được điều đó chứ?
- Quả thực là một kẻ hung hãn, lão Hà ta cũng đã được mở rộng tầm mắt!
⚝ ✽ ⚝
- Kẻ này nhất định phải bị hoàng tộc chúng ta nắm giữ!
Chu Nguyên Hàn không ngạc nhiên về thứ hạng của mình, điều thực sự khiến hắn để ý chính là Sở Hà, một Sở Hà có thực lực đủ sức sánh ngang với thái tử!
Tất cả mọi người dường như đều vô thức cho rằng, nếu Sở Hà phát triển bình thường, tương lai chắc chắn sẽ là Trấn Vũ Vương tiếp theo của Đại Kỳ!
Một thiên tài tuyệt thế như vậy, nhất định phải được hoàng thất Đại Kỳ nắm giữ, nếu không sẽ là một mối nguy tiềm tàng. Chu Nguyên Hàn biết những lão già trong hoàng tộc không muốn xuất hiện thêm một Trấn Vũ Vương không thể kiểm soát nữa.
Vận mệnh tiếp theo của Sở Hà, hắn đã có dự đoán.
Lúc này.
So với sự kinh ngạc và nghi hoặc của mọi người, Sở Hà hiện tại vẫn đang đổ mồ hôi như mưa, áp lực mạnh mẽ đáng sợ chưa từng rời khỏi người hắn nửa phần.
- Không ngờ vẫn là Thiên Cung Khôi Thủ…
Trong đôi mắt to màu máu trên bầu trời, vẻ lạnh nhạt hơi dịu đi một chút. Đúng lúc Sở Hà tưởng mình có thể thoát khỏi kiếp nạn, giọng nói bá đạo kia lại một lần nữa vang lên:
- Vừa hay ta sẽ ban xuống cả phần thưởng lẫn trừng phạt, xem tiểu tử ngươi có phúc phận này không!
- Cái quái gì thế này!?
Sở Hà tức giận đến mức suýt chửi thề, thất thanh mở miệng.
Nhưng ngay lập tức, trời long đất lở, sát cơ bao phủ ập đến.
Bùm!
Trong chớp mắt, Sở Hà phục hồi sức chiến đấu đỉnh cao, nhục thân như vạn ngọn núi lửa cùng lúc bùng nổ, thần quang rực rỡ, chọn nơi yếu nhất trong vùng sát khí bao phủ, nắm đấm sắt đục ra một con đường, điên cuồng chạy trốn.
Đệch mẹ, đợi đấy cho ta!!!
Nội tâm phát ra một tiếng gầm giận dữ, Sở Hà liều mạng bỏ chạy.
Nhưng dù có chạy thế nào cũng làm sao thoát khỏi sự trừng phạt của chúa tể trên trời chứ?
Thân hình đang chạy trốn lập tức bị lực lượng vô hình định trụ, một cột sáng khổng lồ như thiên phạt bao phủ lấy Sở Hà.
Bất kỳ lớp phòng ngự nào trên người hắn đều như giấy dán, bị đâm thủng một cách nhẹ nhàng.
Trong tiếng gầm thét của Sở Hà, ánh sáng trắng rực rỡ khắc lên vô số phù văn trên bề mặt cơ thể hắn, từng chút một xâm thực vào thể xác.
Hào quang chói lọi khiến tất cả mọi người có mặt đều không mở nổi mắt, tất cả quỷ dị và oan hồn xung quanh đều tránh xa thứ ánh sáng đáng sợ này như rắn rết, khu vực bao phủ đều bị một mảng hư vô lan tràn.
Vài hơi thở sau, khi hào quang kết thúc, trong một hố to lớn, chỉ còn lại một tàn thể to lớn không còn nhiều thịt, xương cốt đầy vết nứt lặng lẽ lơ lửng, đôi mắt vô hồn nhìn những mảnh đất đá không ngừng rơi xuống, hơi thở yếu ớt, không thể nào vận lên một chút sức lực.
Bóng tối dần dần xâm lấn, như thể có ác quỷ vô gián địa ngục đang cắn xé linh hồn ý thức của hắn, muốn kéo hắn hoàn toàn vào vực sâu.
Mi mắt, càng lúc càng nặng.
Ong ong——
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Trong đan điền, hơi nóng lên.
Một tia tinh thần yếu ớt thăm dò, trong đan điền không biết từ lúc nào đã xuất hiện một miếng lệnh bài thần bí, lúc này đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Cạch – Bùm!
Một góc không gian tối tăm vỡ vụn, làn khói đen dày đặc bị xé toạc, một cột ánh sáng xanh biếc như biển cả mang theo hơi thở tĩnh lặng xa xăm bắn xuống, tất cả mọi người đều được cột sáng này truyền tống trở về Đại Hoang.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Tách tách tách…
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Một làn hương quen thuộc mang theo hơi lạnh xộc vào mũi.
Trong tầm nhìn mờ ảo xuất hiện một bóng trắng quen thuộc.
Nàng ngồi xổm bên cạnh, một tay chống cằm, dùng giọng điệu quen thuộc, quan tâm hỏi:
- Còn chịu đựng được không?
- A…
Sở Hà an tâm nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy:
- Có nàng ở đây, ta không chịu đựng nổi nữa rồi, nếu đổi lại là người khác thì còn chưa biết chừng.
- Vậy thì ngủ một giấc cho ngon đi.
- Ừm…
Bóng tối.
Nuốt chửng tia ý thức cuối cùng.
Đại Hoang, dãy núi Chùy Tiên, thảo nguyên Vong Ưu.
Trời xanh gió nhẹ, mây trắng lững lờ, thảo nguyên xanh mướt gợn sóng, dòng sông dài uốn lượn chảy chậm rãi, yên bình thanh thản.
Giữa những đám mây trên bầu trời, một chiếc thuyền lớn lướt qua.
Trong một căn phòng khách tinh xảo nào đó.