Chương 394 – Mệnh đăng vỡ nát, hành tung bại lộ (1)
Hơi thở nóng bỏng phả vào gương mặt nhỏ nhắn của Từ Thiên Thư.
Như bị một ma thần từ vực sâu nhìn chằm chằm.
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên trong đầu nàng:
- Tuổi còn trẻ, sao lắm lời thế, sống… không tốt sao!?
⚝ ✽ ⚝
Chân Kê Mâu sơn, thành Mâu Sơn.
Lúc này đang là lúc mặt trời mới mọc, ánh sáng ban mai chiếu rọi, cả tòa thành khổng lồ phủ lên một lớp ánh vàng mỏng manh.
Nhưng, vì cuộc tập kích đột ngột mấy ngày trước, khiến người đi đường thưa thớt, nhà nhà đóng cửa không ra ngoài, trông có vẻ hơi tiêu điều.
Trong một căn nhà bỏ hoang, mạng nhện giăng đầy, bụi bặm khắp nơi.
Sở Hà lười biếng ngồi trên một chiếc ghế, miệng mở ra khép vào, tra hỏi Từ Thiên Thư về mọi chuyện lớn nhỏ của Kê Mâu sơn.
Từ bố cục thành trì, đến phân bố thực lực của Kê Mâu sơn, chỉ cần là điều Sở Hà có thể nghĩ ra, đều hỏi hết một lượt.
- Ta, ta chỉ biết có thế thôi.
Từ Thiên Thư mặt tái nhợt, thân thể không thể cử động.
Nàng đang ở trong uy áp kinh khủng của Sở Hà, như bị một lò luyện ngục bao phủ, bên ngoài lò là ánh sáng ban mai ấm áp, gió nhẹ mây bay.
Bên trong lò, như địa ngục A Tỳ, khí tức tai ương tử vong vô tận xoay quanh, khiến gân cốt da thịt nàng kêu răng rắc, linh hồn càng như chịu cực hình, khó có thể chịu đựng, đang dần dần vỡ vụn.
Tuy tu vi hai người tương đương, nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, Sở Hà chỉ tỏa ra một tia khí cơ, đã khiến Từ Thiên Thư cảm thấy như đối mặt với trời long đất lở, hung ma kinh thế, hoàn toàn không thể chống đỡ chút nào.
- Thật sự chỉ có thế thôi sao?
Sở Hà cười híp mắt nhìn người con gái yêu kiều trước mặt.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng uy áp lớn hơn ập tới, khiến nàng thất khiếu chảy máu, cảm thấy thân xác linh hồn sắp tan rã, gương mặt tuyệt mỹ ngày thường có thể khiến vô số kẻ liếm gót cúi đầu giờ vặn vẹo lại với nhau, trông như ác quỷ.
Từ Thiên Thư trong khoảnh khắc này cuối cùng đã hiểu thái độ của Sở Hà, nàng rất có khả năng không thể chịu đựng nổi, thân tử đạo tiêu, ngã xuống tại chỗ.
Nhưng nàng quá không cam lòng, thậm chí cảm thấy hoang đường.
Nàng là linh thể hiếm có trong Thăng Tiên tộc, khí vận phúc duyên sâu dày, tiềm lực vô hạn, có thể nói là sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Thiên tư của nàng ở Kê Mâu sơn thậm chí chỉ đứng sau huynh trưởng của mình, tuổi còn trẻ đã đột phá ngũ cảnh, được Kê Mâu sơn dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, tương lai có khả năng rất lớn bước vào lục cảnh, uy áp một phương.
Chuyến đi này, vốn tưởng có thể thuận lợi tìm được cơ hội, rèn giũa linh vực của bản thân, để thực lực tăng thêm một tầng nữa, nào ngờ tạo hóa trêu ngươi, tùy tiện tìm một tấm bia đỡ đạn, lại hóa ra là đại tu của Nhân tộc.
Có thể tưởng tượng được, lúc này tâm trạng của nàng như thế nào.
- Ta chính là cháu gái của đại trưởng lão Kê Mâu nhất mạch…
Thấy uy áp của Sở Hà dần tăng lên, Từ Thiên Thư khó khăn mở miệng, thốt ra một câu mà ngày thường nàng rất khinh thường thậm chí chán ghét, kể ra lai lịch, muốn khiến Sở Hà kiêng dè, tha cho nàng một con đường sống.
⚝ ✽ ⚝
Uy áp bá đạo đột nhiên cuồng bạo, cuốn lên lôi hỏa màu máu, như cái máy trộn, chưa đợi Từ Thiên Thư nói xong, đã phân giải nhục thân nàng thành từng giọt huyết, linh hồn cũng tan biến không còn.
- Không biết sao, ta ghét nhất là người khác đe dọa ta.
Sở Hà thu lại nụ cười, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
Đã có được câu trả lời mình muốn, Từ Thiên Thư đã không còn ý nghĩa với Sở Hà, để lại cũng chỉ thêm phiền phức.
Hắn dùng một tay hút lấy một giọt huyết, dung nhập vào huyền đan.
Cốt cách cơ bắp điên cuồng biến đổi, thân hình và khuôn mặt lại một lần nữa thay đổi, hóa thành Từ Thiên Thư yểu điệu mỹ miều, lại không mất đi vẻ linh động.
Đây là lần đầu tiên Sở Hà biến thành dáng vẻ nữ nhân.
Sờ sờ hai cân thịt mỡ trước ngực, Sở Hà trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu:
- Không được, không được, chuyện sõa đầu vẫy đuôi ta làm không nổi. Thân phận này không dùng cũng được, xem ra còn phải nghĩ cách khác.
Sở Hà sờ cằm nhẵn nhụi, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của Hồng Phi.
- Đúng rồi, còn có tên này.
Hắn muốn tiến vào sâu trong Kê Mâu sơn, Hồng Phi không nghi ngờ gì là một nhân vật quan trọng, đối phương là một khách quý từ bên ngoài có thân phận tôn quý, người khác chắc chắn hiểu biết rất ít về Hồng Phi, an toàn hơn nhiều so với thân phận Từ Thiên Thư này, quan trọng hơn là một nam nhân.
- Nghĩ xem, làm sao để cho tên liếm cẩu đó mắc câu đây?
- Chết tiệt, người đâu cả rồi!?
Khuôn mặt âm nhu của Hồng Phi âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước.
Mới vừa rồi, rõ ràng đang đi theo tốt lắm, nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của Sở Hà và Từ Thiên Thư đã biến mất trước mặt bọn họ, đi vòng quanh mấy vòng, đều không tìm thấy tung tích.
- Thiếu chủ, có phải họ đã về đỉnh núi rồi không?
Tên chó săn bên cạnh, lên tiếng thấp giọng.