← Quay lại trang sách

Chương 463 – Xé rách mặt nạ, một chạm là nổ (2)

Đám cao thủ Lục cảnh cùng đám người phía dưới khi nghe được câu nói này càng thêm ngơ ngác, cảm xúc như đi tàu lượn siêu tốc, tâm trạng đảo lộn hoàn toàn.

- Làm sao có thể!!

Trích Viên Viên không thể tin được mà nói.

Nàng không ngờ sư phụ của mình dù cho cuối cùng để một người chưa từng gặp mặt mấy lần làm thành chủ, cũng không muốn cho mình một cơ hội.

- Ha ha, có phải hay không, các ngươi nhìn là biết ngay!

Nhị trưởng lão rất hài lòng với phản ứng của mọi người, vung tay lên, cuộn giấy màu vàng đón gió mà lên, mở rộng ra mấy dặm, từng chữ bên trong mạnh mẽ có lực, như được khắc bằng dao đẽo búa, ý nghĩa như một thanh tuyệt thế thiên đao, chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng đã cho người ta cảm giác sắc bén tột cùng.

Cảm giác uy áp khủng khiếp dâng trào đó khiến người ta không dám nghi ngờ thật giả của cuộn giấy này.

- Sao có thể như vậy, vì sao Diêu Thiên Hành lại muốn đề cử hắn?!

Trong đại điện, Chu Ngọc Hoàng chủ đột nhiên đứng bật dậy.

- Vũ Vương đại nhân của ta làm việc thế nào, ngươi quản được sao!

Đại trưởng lão ném về phía Chu Ngọc Hoàng một ánh mắt mang theo chút nguy hiểm.

- Không phải, giao vị trí này cho một người ngoài…

- Hắn là phò mã của Chùy Tiên thành chúng ta, chỉ riêng điểm này hắn đã không phải người ngoài. Hơn nữa khi đề cử Ngọc Chi, sao ngươi không nói nàng là người nhà? Lão đông tây tham lam vô độ này, thật đủ vô lại!

Nhị trưởng lão không nhịn được nữa, mắng to.

Những người khác trực tiếp trợn mắt há mồm.

Lần này, bọn họ biết Chùy Tiên thành và Đại Kỳ thực sự đã trở mặt!

Ầm ầm ——

Khi âm thanh của nhị trưởng lão vừa dứt.

Không gian như bị quái thú hồng hoang đụng phải, ầm ầm vỡ vụn, đại trưởng lão toàn thân bộc phát một luồng khí tức khủng khiếp, xé rách thiên địa.

- Được rồi, thành chủ Chùy Tiên thành của chúng ta là ai, mọi người đều đã biết rồi, vậy thì, các vị của Đại Kỳ nên về nhà đi!!

Một vị cường giả đến từ Đại Kỳ đột nhiên đứng dậy, e ngại nói:

- Lý Long Cang các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ các ngươi quên mình họ gì rồi sao!

- Ha ha ha, ngươi có gan nói lại lần nữa!

Lý Long Cang cười lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía vị cường giả Đại Kỳ đó.

Vị cường giả đó sắc mặt biến đổi, dưới khí thế mạnh mẽ của đại trưởng lão, giọng nói trở nên ấp úng:

- Ta…

- Được rồi, đều là người một nhà cần gì phải làm căng như vậy, cho lão phu một mặt mũi, vị trí thành chủ này cứ để mấy gia tộc lớn bầu chọn ra, đừng để một tu sĩ ngoại tính chiếm mất!

Giọng nói già nua vang lên.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão giả tóc bạc mặt trẻ, thân hình to lớn như thần sơn khoác áo bào xám giản dị, xuất hiện trong hư không.

- Chu lão tiên sinh…

Đại trưởng lão sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Người này chính là cường giả nền tảng của Đại Kỳ, người từng ngăn cản lão tộc trưởng của Thăng Tiên tộc chính là hắn, ngay cả đại trưởng lão cũng chưa chắc đã thắng được hắn, có lẽ tất cả mọi người của Chùy Tiên thành ở đây cộng lại mới là đối thủ của hắn!

Xoạt!

Khi người này vừa xuất hiện, không ít tu sĩ biết được một phần bí mật sắc mặt đại biến, đồng thời trong lòng dấy lên từng đợt sóng kinh đào hãi lãng.

- Nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, chúng ta thực ra có thể đề cử Diêu Ngọc Chi đảm nhận chức vụ thành chủ, nhưng nàng và Hạo nhi phải thành thân!

Mặt trời chói chang treo cao, khắp bầu trời cánh hoa bay xuống.

Cả tòa đại điện có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí ngột ngạt tới cực điểm.

Là long trời lở đất, hay là bắt tay giảng hòa?

Ầm ầm ầm…

Chu lão quỷ giơ lên vung tay lên, khí huyết khủng khiếp tập trung ra.

Một bàn tay to lớn như ngôi sao đột ngột xuất hiện, chụp vào không trung.

Rõ ràng, đây là đang thử thăm dò!

Ánh mắt đám người khẩn trương trong, đại trưởng lão không có động tĩnh gì.

Nhưng sau đó một khắc.

Hắn cười lộ ra vẻ dữ tợn:

- Ha ha, lão già kia, đúng là cho ngươi mặt mũi, ngươi cho rằng ở đây là nơi nào, nghĩ rằng đây là vườn hoa nhà mình sao, thật cho rằng chúng ta đều nô tài của ngươi!

- Ngươi…

Chu lão tiên sinh vừa mở miệng, bỗng nhiên hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hư không một hướng khác, phát ra giống như mãnh thú Thái Cổ vậy tiếng gầm phẫn nộ.

- Thằng nhãi ranh, ngươi dám!

Ầm ầm…

Cùng lúc đó, hư không vang lên một đạo đánh khủng khiếp tiếng, giống như ngôi sao lớn va chạm nổ mạnh, vang vọng Chùy Tiên thành.

Rắc rắc…

Âm thanh ma sát đáng sợ vang lên.

Ầm!!

Trong phút chốc.

Bầu trời nổ ra một lỗ thủng khủng khiếp, một đạo trận bàn kỳ lạ đột nhiên nghiền nát, như rác rưởi bị ném tùy ý trên mặt đất.

Thân ảnh Sở Hà và Diêu Ngọc Chi chậm rãi biến mất, lúc hai người bọn họ xuất hiện lần nữa, bỗng nhiên đã ở trong không trung.

- Hoàng tộc Đại Kỳ muốn chiếm đoạt Chùy Tiên thành!

Diêu Ngọc Chi hai mắt lạnh lùng, đoán ra ý đồ của đối phương.

- Không có việc gì, bọn họ chiếm không được, tin tưởng ta.

Sở Hà trấn an Diêu Ngọc Chi, khí thế kế tiếp tăng lên.