Chương 487 – Chuyên gia chạy trốn, linh dược vạn năm (2)
Bạch Hùng nuốt nước bọt, run rẩy.
Keng!
Thanh niên không nói nửa lời thừa thãi, cong ngón tay búng ra, một thanh kiếm sát phạt lưu chuyển thần quang, dài bằng ngón cái vượt qua không gian, trong chớp mắt xuyên thủng mi tâm của Bạch Hùng, thần hỏa bùng cháy, đốt nó thành tro bụi.
⚝ ✽ ⚝
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nhìn một nhúm lông gấu bay lơ lửng trong không trung, ánh mắt sát khí trong đôi mắt của thanh niên áo đỏ đột nhiên trở nên đáng sợ gấp vạn lần.
- Còn muốn chạy!
⚝ ✽ ⚝
Giống như một thế giới ngũ hành mở ra, thần quang chen chúc đầy trời đất, thanh niên bước một bước, bàn tay to lớn có thể nắm giữ tinh hà nghiền nát vạn vật trong hư không, hung hăng đập vào người Bạch Hùng đang chạy trốn điên cuồng.
Bùm!
Bạch Hùng lại nổ tung.
Nhưng, lại là một nhúm lông gấu.
- Muốn chết!!
Mảnh đất này trực tiếp nổ tung, vạn vật tiêu diệt, thần quang như xung động bùng nổ cuồn cuộn dâng trào, lay động thiên địa.
Thanh niên trực tiếp giết vào trong đại trận, hoàn hảo tránh được cơ quan sát trận, mỗi bước một thiên địa, trong chớp mắt đuổi kịp Bạch Hùng.
- Ta xem ngươi có bao nhiêu lông gấu!
Tay nắm chặt cổ Bạch Hùng đang không ngừng giãy giụa.
Mặc dù nơi tạo hóa này là một nơi bế quan hoàn hảo, với thực lực của hắn cũng không cần sợ bất kỳ cường giả ngụy tiên Thất cảnh nào.
Nhưng cơ duyên trong bí cảnh sâu thẳm càng có sức hấp dẫn hơn, những thứ ở đó hắn nhất định phải có được, không thể ở đây lâu dài được.
Giải quyết hai rắc rối này, hắn sẽ tiến về trung tâm bí cảnh.
- Ha ha tiểu tử, ăn nước rửa chân của gia gia đi!
Nhưng ngay lúc này, Bạch Hùng lại nổ tung, thật sự phun ra chất lỏng hôi thối, suýt nữa dính đầy người huyết y thanh niên.
- Không xong!
Trong lòng giật thót, huyết y thanh niên đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Huyết Uyên thần thảo đã biến mất tăm, xa xa có hai bóng người cao thấp đang chạy trối chết.
Tên đó không chết sao?
Làm sao có thể!?
Tên kia cũng không chết, rốt cuộc đứa nào mới là bản thể?
- Aaaaa!!!!
Tiếng gầm rú điên cuồng làm rung chuyển trời đất, thần quang biến khu vực này thành hỗn độn mờ mịt, liên tiếp bị trêu chọc khiến thanh niên cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, mái tóc dài màu máu bay phấp phới, khóe mắt như muốn bắn ra máu!
- Chạy mau, tên này phát điên rồi!
Trong hư không, Bạch Hùng kêu gào không ngừng như cái loa rè.
Sở Hà thì bị thần quang như sóng biển đánh cho thân thể gần như tan rã, đầu óc choáng váng, chạy trối chết.
Thành thật mà nói, việc giả chết vừa rồi, hắn có phần đánh cược.
Đánh cược rằng dưới ba tầng ẩn thân là Huyền Đan hóa hình thuật, phụ linh thần thuật, Huyền Vũ võ tướng thất trọng, tên biến thái kia sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Đánh cược đúng thì độc chiếm.
Đánh cược sai thì chia sáu bốn.
Nhưng không ngờ, tên Bạch Hùng này cũng là một lão luyện.
Hai người đều nghĩ đến cùng một chỗ.
- Ha ha, gia gia cho ngươi thêm một đòn độc nữa!
Bạch Hùng vẫn vô tâm vô phế cười nhạo, thậm chí còn chủ động kích hoạt sát trận.
- Mẹ kiếp, ngươi không muốn sống nữa à?
Sở Hà giật mình hoảng hốt, không lẽ thật sự muốn cùng chết chung?
- Ha ha, yên tâm, với bí thuật hư không mạnh mẽ của ta, cộng thêm Thiên Quan đạo thể của ngươi, ai cũng không lấy được mạng của chúng ta!
Bạch Hùng liếc nhìn thần thảo mà Sở Hà ôm chặt, khóe miệng giật giật, vẫn cười ha hả, nhảy lên vai Sở Hà.
Đại lượng hư không chi lực màu bạc bao phủ hai người!
Ong!
Khoảnh khắc tiếp theo, sát trận phục sinh, như một cỗ máy chiến tranh khởi động, phun ra vô tận sát quang màu máu, hóa thành đủ loại hình ảnh kỳ lạ như đao kiếm long hổ, ầm ầm xoay chuyển, xé nát mọi thứ trong trận.
- Đi mau!
Bạch Hùng thi triển hư không bí thuật, câu động đạo thể của Sở Hà, hai bên như hóa thành một thể, tránh được sự hủy diệt tất cả bên ngoài, trong chớp mắt hòa vào hư không, thúc đẩy thuật dịch chuyển đến cực hạn.
- Giết!!
Ở trung tâm sát trận, thần quang hỗn độn xé nát vô số sát quang máu me, hóa thành một bóng dáng sát thần che trời lấp đất, cứng rắn chống đỡ công kích của sát trận, cắn chặt phía sau Sở Hà và Bạch Hùng.
- Mẹ kiếp, sao lại hung mãnh đến thế?
Bạch Hùng chửi thề, quay đầu nhìn lại, suýt nữa sợ đến tè ra quần.
- Còn lảm nhảm cái gì nữa?
Sở Hà thì không quay đầu lại, một bước một thiên địa, lúc này, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm vi truy đuổi của đối phương.
- Gào!!
May mắn thay, hai người xông ra khỏi đại trận, cục diện sát phạt hoàn toàn phục sinh, như một con quái thú vực sâu tỉnh giấc từ giấc ngủ say, há miệng to, hung hăng nuốt chửng huyết y thanh niên vào trong, huyết quang cuồn cuộn, xoay chuyển không ngừng.
- Cút!!
Lần đầu tiên, Sở Hà nghe thấy tiếng chửi rủa đau đớn của huyết y thanh niên, hiển nhiên là đã gặp phải kiếp nạn tàn khốc, đang bộc phát đến cực điểm.