← Quay lại trang sách

Chương 509 – Mưu đồ bất khả tư nghị, vấn tung tầm bảo (1)

Ánh mắt xuyên qua đại môn, vượt qua từng tòa Tiên cung hùng vĩ, tử khí đầy trời, giống như có một vị Thiên Đế thống trị chư thiên vạn giới sừng sững ở đó, chí cao vô thượng, quan sát năm tháng!

- Đây là nơi nào?

Sở Hà sợ hãi, da đầu tê dại, hắn lập tức thu liễm khí tức toàn thân, không dám manh động, sợ bên trong còn có đại năng tồn tại.

Nhưng theo Sở Hà quan sát, hắn lại phát hiện điều bất thường…

Quá yên tĩnh!

Hay nói đúng hơn là không có sinh khí!

Trong cung điện rộng lớn, dù kim quang cuồn cuộn, mây tím mù mịt, khí tượng hùng vĩ, rất đáng sợ, nhưng cẩn thận cảm nhận, lại phát hiện giống như Đông Thi hiệu Tần, hữu hình vô thần, hoàn toàn không có linh hồn.

Hơn nữa…

- Mẹ nó, giả!

Tiếng mắng chửi giận dữ vang lên.

Cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện tên khốn Bạch Hùng này, lại nằm trên một cây cột của Cổ Nguyên Thiên Tông gặm đến miệng đầy nước miếng.

Ngay sau đó, hắn lại mặt mày ủ rũ từ bỏ, hùng hổ nói:

- Ta đã nói mà, Nguyên Thiên Tông sớm bị tứ đại tộc đánh nát, để cho đám tiểu tử kia vơ vét, làm sao còn tồn tại được?!

- Ta thử xem!

Sở Hà đè nén nghi hoặc, ôm chút may mắn, bước đến một cây cột, giơ tay lớn ra, hút lấy năng lượng bên trong.

Nhưng ngay sau đó, lông cũng không có, như một bộ xác rỗng, cho dù hắn vận công thế nào, cũng không hút ra được gì.

Lại đổi chỗ thử một lúc, Sở Hà hoàn toàn từ bỏ, mặt đen như đít nồi, cảm thấy bị chơi khăm, tức giận đến mức thở hổn hển.

- Đây là cổ địa cái gì chứ?

- Không lẽ toàn bộ không gian này đều khô cạn rồi?

Bạch Hùng nghĩ đến khả năng này, rùng mình đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía các Tiên khuyết trùng điệp sau đại môn.

Sở Hà cũng không tin không còn lại thứ gì, suy nghĩ một chút, chọn hướng ngược lại với Bạch Hùng để thăm dò.

Nhưng không lâu sau, một người một hùng lại mặt mày ủ rũ hội hợp.

Không có!

Cái gì cũng không có!

Toàn bộ cổ địa, tất cả những thứ hữu dụng đều không có!

⚝ ✽ ⚝

- Có phải nơi này đã bị kẻ khác chiếm trước, cướp sạch cổ địa này rồi không?

Sở Hà nghĩ đến những thi thể đại năng bên ngoài.

Những đại năng kia, e rằng vì tranh đoạt cổ địa này mà xảy ra đại chiến thảm khốc, đều bỏ mạng tại đây, kẻ thắng cuối cùng đã lục soát sạch mọi bảo vật trong bí cảnh này, không chừa gì cả.

- Không thể nào.

Bạch Hùng lắc đầu, ánh mắt quét qua trùng trùng Tiên cung, nói:

- Nơi này tuy kỳ vĩ, nhưng quy mô cũng không đủ để nhiều đại năng tranh giành đến mức liều mạng như vậy, trừ phi, nơi đây ẩn chứa thứ gì khiến đại năng phải liều sống liều chết tranh đoạt.

- Nhưng ta không hiểu, năng lượng trong cổ địa này đã cạn kiệt, sao lại vẫn còn bị phong bế, bên ngoài lại bày ra những trận pháp sát phạt kinh khủng như vậy?

Một người một hùng ngồi trong đại điện nguy nga tráng lệ, vò đầu bứt tai, đều không cam lòng ra về tay trắng.

- Có phải cổ địa này giấu thứ gì không thể để người khác thấy?

Sở Hà đưa ra một khả năng, chỉ có như vậy mới giải thích được những thi thể đại năng và trận pháp sát phạt bên ngoài.

Nhưng nếu đúng vậy, bí mật này quá kinh khủng.

Không đúng, phải nói là thủ đoạn quyết đoán của chủ nhân bí mật này quả thực kinh người! Vì bảo vệ một bí mật, không tiếc giết sạch tất cả đại năng đã từng đến đây, thậm chí còn bày ra trận pháp sát phạt!

Có thể làm được những việc này, hiển nhiên là thực lực đã vượt xa cảnh giới đại năng, đạt đến độ cao khó tưởng tượng.

Có lẽ đã đạt tới cảnh giới thứ chín trong truyền thuyết, Đạo chi đỉnh phong!

Dù sao, ngay cả Võ Đế, người được xưng là đấu chiến vô song, cũng đã ngã xuống.

Tuy trên người có dấu vết bị tập kích, nhưng nghĩ lại, trừ Võ Tổ dung mạo khó thấy rõ, những đại năng khác khi còn sống đều mang vẻ phẫn nộ và tuyệt vọng.

Giống như đang giao chiến, bỗng gặp phải lực lượng sát phạt không thể cản lại, trong nháy mắt đã bị trấn sát!

Đầu sỏ nào có thể làm được chuyện này?

⚝ ✽ ⚝

Nghĩ đến đây, một người một hùng liếc nhau, đều cảm thấy cổ họng khô khốc, sống lưng lạnh toát.

Trong cõi u minh, dường như ở tận cùng thời không, nguồn gốc chư giới, có một tồn tại coi thường sinh linh, coi đại năng như kiến hôi đang thức tỉnh, ánh mắt xuyên qua vô tận thời gian nhìn về phía họ, khiến họ khó thở.

- Có phải ta đã bị tồn tại kia để mắt tới rồi không?

Bạch Hùng run lẩy bẩy, cảm thấy cái chết cận kề.

- Chắc… không sao đâu, nếu tồn tại phía sau có thể ảnh hưởng đến cục diện Phù Đồ bí cảnh, nhất định sẽ không làm ngơ.

Sở Hà cũng sợ hãi.

Hiện tại hắn không thể gánh vác đại nhân quả này, nếu bị tồn tại phía sau phát hiện, hắn có mười mạng cũng không đủ chết.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Bạch Hùng tự tát hai cái, giữ bình tĩnh nói:

- Ngoài ta và ngươi, còn có đám Tiên tộc kia, nếu muốn thanh toán, nhất định sẽ tìm bọn chúng trước, Tiên tộc khó lường, chắc chắn có thể chống đỡ.

Lúc này, nói đến ai nấy đến!