← Quay lại trang sách

Chương 569 – Chiến trường nguyên thủy, quát mắng Đại Năng (1)

Yên tĩnh, tường hòa, không có chém giết, tranh đấu, giống như thế ngoại đào nguyên, tất cả đều an nhàn tự tại.

Mỗi sinh linh đều tỏa ra ánh sáng thần thánh, mạnh yếu khác nhau, khí tức giao thoa với thiên địa vạn vật, thuần khiết vô nhiễm.

Nhưng đây là tổ địa Thần tộc!

Ngẫm lại tiền thân của Thần tộc, chẳng phải là Quỷ dị sao!

Chúng âm trầm quỷ quyệt, tàn nhẫn, thị sát, bộ dạng càng thêm ghê tởm đáng sợ. Sao khi đến Thiên Ngoại Thiên lại biến đổi hoàn toàn?

Hơn nữa lại là hai thái cực đối lập.

Tổ địa Thần tộc…

Càng quan sát kỹ càng, Sở Hà càng không thể tin nổi.

- Ngươi không ngờ chứ?

- Lúc trước ta thấy cảnh này, cũng như ngươi, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, khó tin nổi.

- Nơi này…

- Tổ địa Thần tộc là địa bàn của Thần tộc, mênh mông vô biên, cũng là nơi sinh ra một trăm lẻ tám vị đại thần, cho nên gọi là quê hương của chư thần. Nhưng điều quan trọng hơn là…

Diêu Thiên Hành quay đầu cười ha ha:

- Đây là nơi ngừng chiến!

- Vì sao Quỷ tộc lại thành Thần tộc?

Sở Hà há hốc miệng, không biết hình dung thế nào về những gì hắn thấy.

- Ta đã nói với ngươi, thế lực Thần tộc ở Thiên Ngoại Thiên lớn nhất, tộc đàn cũng đông nhất. Bởi vì chỉ riêng Cửu cảnh đã có ba mươi sáu vị! Bát cảnh có bảy mươi hai vị! Con số này từ xưa đến nay vẫn không đổi.

- Một trăm lẻ tám vị!!?

- Đúng, một trăm lẻ tám vị này chính là Địa Thần bảy mươi hai vị, Thiên Thần ba mươi sáu vị. Mỗi vị đều tượng trưng cho một phiên vị, một đạo quy tắc của thiên địa. Họ dung hợp với thiên địa đại đạo, bất tử bất diệt, vĩnh hằng bất biến.

Sở Hà tuy đã nghe qua, nhưng vẫn không khỏi kinh hãi:

- Vậy chẳng phải chúng có thể thống nhất Thiên Ngoại Thiên sao?

- Không.

Diêu Thiên Hành giải thích:

- Ngươi có biết vì sao chúng được gọi là Thần tộc không? Bởi vì chúng đều là tôi tớ của Thiên Đạo, là tàn phiến của thiên địa đại đạo biến hóa mà thành. Một nửa trong số chúng là Tư Thần, khống chế quy tắc đặc thù của thiên địa, không được tự do.

Thần tộc là một chủng tộc đặc biệt, chúng không cha không mẹ, hoặc nói Thiên Đạo chính là mẹ của chúng. Một trăm lẻ tám vị đại thần này, một nửa phải phản hồi Thiên Đạo, phục vụ Thiên Đạo, nói cách khác là làm việc cho Thiên Đạo.

Tổ địa Thần tộc là nơi chúng sinh ra, lại giáp với Nguyên Thủy đại địa, là chiến trường chống lại ngoại vực chi tộc.

Vì vậy Thiên Đạo đặt ra quy tắc, tứ đại tộc không được gây chiến tại đây. Để củng cố quy tắc này, trong ba mươi sáu vị Thiên Thần, có bốn vị trấn giữ nơi này. Vô số năm qua, chưa từng có ai dám phạm thượng.

Từng có một vị Cấm Kỵ Thánh Thú của Thánh tộc đến đây, xảy ra xung đột với Tiên tộc tổ sư. Hai bên chỉ giao thủ sơ lược, tiện tay phá hủy vài ngọn Thần sơn, kết quả bị bốn vị Thiên Thần liên thủ đánh đến nửa sống nửa chết, suýt nữa thì bỏ mạng.

Cho nên, dù những Đại Năng kia xông vào, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Một khi ra tay, chết cũng không biết thế nào mà chết.

Nghe Diêu Thiên Hành giải thích xong, Sở Hà bừng tỉnh đại ngộ. Hắn nhớ đến lão khô lâu dẫn đường tinh hải, nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ lão khô lâu dẫn ta phi thăng lúc trước…

- Đúng, hắn là Tinh Độ đại thần trong bảy mươi hai vị Địa Thần, luôn phụ trách dẫn đường cho người phi thăng từ hạ giới. Từ khi hắn sinh ra đã làm công việc này vô số năm tháng.

- Thì ra là thế.

Nghi hoặc trong lòng Sở Hà được giải đáp.

- Vậy Quỷ dị thành thần là thế nào?

So với những chuyện khác, Sở Hà càng hiếu kỳ điều này.

- Chuyện này…

Diêu Thiên Hành dừng lại, cuối cùng chậm rãi nói:

- Quỷ dị phi thăng khó hơn ba tộc chúng ta gấp vạn lần. Chúng phải vượt qua chín đạo Thiên Lôi Kiếp, tẩy sạch tạp niệm, mới có thể đăng thần vị.

- Thiên Lôi tẩy lễ?

Sở Hà sửng sốt.

Quỷ dị vượt Thiên Lôi Kiếp, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Khó trách khó hơn chúng ta gấp vạn lần…

- Thiên Lôi tẩy lễ, loại bỏ âm khí ô uế, lại được Thiên Đạo quán thể, dung mạo và tính cách sẽ được tái tạo.

Diêu Thiên Hành cười ha ha:

- Hiện giờ ở Thiên Ngoại Thiên, ngươi chỉ thấy được Thần tộc tuấn nam mỹ nữ. Những Quỷ dị âm trầm khủng bố kia căn bản không thể xuất hiện.

- Vậy Nguyên Thủy đại địa này là nơi nào?

Diêu Thiên Hành nhíu mày, không vòng vo:

- Ngươi biết Tinh Không tổ mạch chứ? Đó là xương sống của một phương tinh không, có lực lượng tạo hóa không thể tưởng tượng nổi. Đại Hoang Giới và các hạ giới khác đều là nhánh của Tinh Không tổ mạch. Nơi có ‘mạch’ thì thường sẽ sinh ra sinh linh, duy trì trật tự vận hành của thiên địa.

- Ý ngươi là, dưới kia có Tinh Không tổ mạch?

Sở Hà cũng chậc lưỡi.

Trước kia trong bí cảnh, hắn từng thu được vài sợi Bản Nguyên chi khí, năng lượng khiến sinh mệnh hân hoan kia đến nay vẫn còn in sâu trong trí nhớ.