Chương 580 – Tinh Nguyệt Tiểu Tổ, mang nhà mang người (2)
Nhưng đối với chuyện này, Tổ Thần dường như không để ý, cũng không có hồi đáp.
Đông đông đông…
Tổ thành Thần tộc, thần quang chiếu sáng, không phân ngày đêm, tiếng chuông vang vọng khắp thành.
Một ngày mới bắt đầu.
Kẽo kẹt…
Cổng trang viên đóng kín một ngày lại mở ra.
- Ra rồi, hắn thế mà không chạy?
- Chạy? Thiên địa trong phạm vi này đều nằm trong sự giám sát của ta, từ hôm qua đến giờ Võ Ma vẫn chưa rời khỏi trang viên, không biết hắn lấy đâu ra can đảm.
- Hắc hắc, có lẽ chán sống rồi, tóm lại hôm nay có trò hay để xem.
Sở Hà và Diêu Thiên Hành vừa xuất hiện ở cửa, liền phát hiện trong Trúc viên đã tụ tập đầy người của Tiên tộc, trong đó, Cổ tộc nhân cũng có, nhưng so với Tiên tộc thì ít hơn nhiều.
Đám người nhường ra một con đường dài dẫn đến xa xa, người không biết còn tưởng là đang đón tiếp đại nhân vật nào đó.
- Chào buổi sáng, các ngươi!
Sở Hà không chút nao núng, thậm chí còn cười gian.
⚝ ✽ ⚝
- Sắp chết đến nơi còn càn rỡ như vậy?!
- Đừng, mười người các ngươi cũng không mắng lại hắn, đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Có người trán nổi gân xanh, muốn đối đầu với Sở Hà, nhưng bị người bên cạnh giữ lại.
- Tiểu tử, bây giờ quay đầu còn kịp.
Xa xa, một vị Cổ tộc tóc đỏ khuyên can.
- Ha ha, Sở Hà ta sợ khi nào?
Sở Hà cười ha hả, không chút để ý, bước đi uy dũng, giữa muôn vàn ánh mắt như sói đói tiến về chiến khu.
- Ai, trên không sao không ngăn cản hắn chứ!
Nhìn thân ảnh Sở Hà đi xa, đám Cổ tộc tóc đỏ do Hồng Phát dẫn đầu đều lắc đầu thở dài, đối với Sở Hà không mấy tin tưởng.
Trên đường đi, tu sĩ Tiên Đạo ở khắp mọi nơi, như sợ hắn thay đổi ý, còn tu sĩ Cổ tộc cũng vì hành động của Sở Hà mà luôn bám sát phía sau.
Dẫn đến hai bên liên tục xảy ra ma sát.
Nếu không có quy tắc hạn chế, đã sớm đánh nhau rồi.
- Chiến trường nguyên thủy, chiến khu thứ chín.
Xuyên suốt một đường, đến nơi,
Là một quảng trường vực sâu máu đỏ dưới lòng đất tổ thành, không biết sâu bao nhiêu, không khí tràn ngập sát khí thiết huyết nồng nặc, khiến khí huyết người ta không tự chủ được sôi trào.
Trên quảng trường, người đông nghìn nghịt, không thấy điểm cuối, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Sở Hà.
Thiên kiêu Tiên Đạo tràn ngập sát ý lạnh lẽo, các Đại Năng các đại thế lực cười lạnh, khí thế như biển áp xuống, hệt như những con sói đói, chờ đợi cừu non bước ra khỏi chuồng.
- Ngươi không nên đến.
Hỏa Nguyệt cùng một đám Cổ tộc mặc giáp ít ỏi, nhìn thấy Sở Hà đứng đó một mình.
- Không sao, ta có thể chạy.
Sở Hà thu lại vẻ lạnh lùng, mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt lướt qua những khuôn mặt xa lạ lạnh lẽo.
Cuối cùng, Sở Hà dừng lại trước Lê Tinh Nguyệt đang được mọi người vây quanh, uy hiếp từ người này lớn hơn tất cả.