← Quay lại trang sách

Chương 620 – Xuất quan trấn áp, Thương Hải Nhất Kiếm (2)

Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút nghe ta nói, thực lực của Sở Hà bây giờ đã không phải là sơ kỳ có thể so sánh, ngươi tuy có Tiên thể chí cường, nhưng cũng có thể không phải là đối thủ của hắn, chớ có xúc động!

Ngao Bá:

- Ngươi đang dạy ta làm việc?

Vị Đại Năng kia bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi giải thích.

Hắn biết, Ngao Bá trưởng thành đến nay chưa từng bại tích, cùng cảnh dám chiến hết thảy địch, huống chi, Sở Hà ngay cả cùng cảnh với hắn cũng không làm được, hắn có lý do gì né tránh?

- Ngươi nghĩ kỹ rồi, nếu ngươi bại chính là đang ném thể diện của Đại Hạo Tiên tông chúng ta a!

Vị Đại Năng kia biết khuyên giải vô dụng, chỉ có thể sớm làm làm khai thông tâm lý.

- Nực cười! Song Đế Ma tộc chẳng qua chỉ là hai tên phế vật, ta mười chiêu đã bại, chỉ là một Sở Hà mà còn phải liều mạng với hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn có thể có gì lớn mạnh?!

- Hơn nữa hắn có đại thù với ta, hôm nay nếu không giết chết hắn, khó giải sát ý ta vẫn luôn đè ép ở trong lòng!

- Đạo lý ta đều hiểu, nhưng Sở Hà thật sự… Uy? Uy! Uy!!!

Ngao Bá đã cúp cuộc trò chuyện.

Mãng phu!

Mãng phu a!!

Trong lòng vị Đại Năng kia thầm mắng.

Không sợ vạn, chỉ sợ nhất. Với thiên tư quái dị của Sở Hà, e rằng Ngao Bá chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Ngao Bá mang tâm tình ấy đi tìm Võ Ma. Nếu bại, cú sốc mạnh mẽ ấy, hắn tuyệt đối không chịu nổi, sẽ rất lâu mới vực dậy được. Mất đi một người có cơ hội đột phá Cửu cảnh, Tiên Tông cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.

- Ai, chỉ mong đừng đánh nhau.

Thái Hư lăng, biển trúc mênh mông, trừ nơi Bạch Đồng đang ở, tất cả đều tan nát, hóa thành vùng đất hoang tàn tận thế.

Răng rắc!

Đất khô cằn nứt nẻ dưới những bước chân khổng lồ, đang tiến sát lại gần.

Nữ tử áo đỏ cùng hơn mười người Hổ tộc đã không còn vẻ tiên tử ngọc nhan như lúc trước, mà vô cùng thảm hại.

Uy áp bá đạo như muôn vàn ngọn Thần Sơn, trừ nữ tử áo đỏ, những người khác đều bị đè đến mức không ngẩng đầu lên nổi, chỉ thấy bóng đen hùng dũng như thần chết đang đến gần.

- Chuyện gì thế? Với thực lực của ngươi, bọn chúng không gây ra uy hiếp gì, sao phải tìm ta?

Đến bên Bạch Đồng, Sở Hà nghi hoặc hỏi.

- Đây đều là tộc nhân cũ của ta, một tia Mệnh Hồn của ta bị chúng nắm giữ, ta không thể ra tay.

Bạch Đồng kinh ngạc nhìn Sở Hà, rồi nhanh chóng thu lại cảm xúc, thản nhiên kể lại đầu đuôi sự việc.

- Ra thế, tiếc là nơi này không thể giết người.

Sở Hà gật đầu, thu lại uy áp.

Nữ tử áo đỏ cảm thấy uy áp đột nhiên giảm bớt, lập tức thở phào, khoảng cách giữa nàng và Sở Hà rất nhỏ, nếu giao chiến, có Bạch Đồng quấy nhiễu, nàng rất dễ bị thiệt.

Chủ yếu là người này mới Bát cảnh sơ kỳ, lại đột phá gần đây, mà đã có thể đấu ngang với nàng.

Khoảng cách thiên phú lớn đến mức khiến nàng tuyệt vọng.

- Nể mặt ta, bỏ qua chuyện này, thế nào?

Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên, luồng khí nóng hừng hực ập tới, lại khiến nàng lạnh đến tận xương.

- Ta luôn rất công bằng, ngươi cũng có thể nói ra bất mãn, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.

- Ngươi…

Răng rắc…

Chân hơi dùng sức, mặt đất đột ngột sụt xuống, uy áp khủng khiếp lại đè nặng lên nữ tử áo đỏ.

Lời nàng sắp nói ra bị cắt ngang hoàn toàn.

- Ân, sao không nói gì?

Sở Hà đến gần khuôn mặt nữ tử áo đỏ, nhìn vào đôi mắt đẹp ấy, sâu xa nói:

- Ta hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tùy ngươi.

Keng keng keng…

Chuông cảnh báo trong lòng kịch liệt vang lên, đó là nguy cơ tột độ!

Sắc mặt nữ tử áo đỏ vô cùng khó coi, nhưng vì chênh lệch thực lực, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ gật đầu.

- Được, nể mặt ngươi.

Nàng nghiến răng, ánh mắt giấu sự giận dữ, nhưng vẫn không dám nổi giận, khuất nhục đáp ứng.

Ba ba ba…

Sở Hà hài lòng gật đầu, đứng dậy định đi, lại quay đầu cười:

- Được rồi, các ngươi có thể đi.

Phịch…

Lời vừa dứt, uy áp tan biến, những người Hổ tộc khác nằm la liệt, thở hổn hển, như người sắp chết đuối lên bờ, trong mắt đầy sợ hãi sau tai nạn.

- Đa tạ.

Bạch Đồng thở phào, cảm ơn Sở Hà.

- Rời khỏi đây đã.

Sở Hà gật đầu, lạnh lùng liếc đám người Tiên tộc có ác ý với hắn, nếu không phải nơi đây có quy tắc của Thần tộc, người nào hắn không vừa mắt đều bị diệt!

- Chạy đâu, dám đấu với ta một trận không?!

Nhưng khi hai người Sở Hà định rời đi, chân trời vang lên tiếng gầm như sấm, trời đất rung chuyển, sơn hà không ngừng lay động, khí thế vô cùng cuồng ngạo.

- Chậc, có kẻ không sợ chết tới.

- Xem ngươi cái tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, lần này còn dám nói khoác trước mặt ta không?!

Trên đỉnh trời, Ngao Bá đứng đó.

Hắn thân hình cao lớn, khuôn mặt thô kệch, trong mắt có dị tượng nhật nguyệt hủy diệt đáng sợ, nhất cử nhất động sao trời sinh diệt, như một chiến thần vĩ đại, uy áp rất mạnh.

- Là ngươi, lão già!

Sở Hà liếc mắt đã nhận ra Đại Năng đã từng đối đầu với hắn ngoài thành cổ, lập tức cánh tay phải giơ lên, đánh ra một quyền.

- Lão già, ăn quyền này của ta đã!

Trời đất rung chuyển, ánh sáng kiếp nạn bảy màu hội tụ vô tận, bàn tay khổng lồ phá tan tinh không, như Bất Chu Sơn đổ sập xuống.

- Ngươi quá đáng!

Thấy Sở Hà tấn công như đập ruồi, Ngao Bá như cảm nhận được sự sỉ nhục chưa từng có.

- Một chiêu đánh bại ngươi!

Hắn hét lớn, thân thể hùng mạnh như tinh tú bất diệt vận hành, tỏa ra ánh sáng chói lọi của chư thiên.

- Thương Hải Nhất Kiếm!

Trong tiếng gầm, tay hắn vươn lên trời, một ngân hà cuồn cuộn vận hành, trong nháy mắt đã bị hắn luyện thành một thanh kiếm khổng lồ ánh sáng, chém xuống trời, trấn áp bát phương, mang theo kiếm khí vô cùng, chất lượng chém về phía bàn tay khổng lồ bảy màu.