Chương 646 – Thiên Hành Mật Tàng, thánh dược cực phẩm (2)
Dù sao, Già Thiên Đại Trận này do nhiều đời Tiên Đế Thánh địa gia trì, không chỉ có thể vây giết cường giả Đại Năng cảnh, mà trong thời gian ngắn cũng không thể phá vỡ, một khi toàn lực vận chuyển, có thể dễ dàng miểu sát Sở Hà, dù là Đại Năng sơ kỳ, cũng bị trọng thương.
- Hay lắm, đây là đào đất lên đánh trận rồi!
Sở Hà bình tĩnh lại, ánh mắt nhanh chóng quan sát Thiên Hành Thần Sơn, kinh ngạc phát hiện:
Ngọn Thần Sơn bên ngoài tiên quang vô tận, giờ đây đừng nói thần thụ dị thú, mặt đất cũng bị Thiên Hành Thánh địa bóc đi một lớp, các kiến trúc cũng bị phá hủy, trống rỗng, cứ như bị cướp sạch.
- Chuyện này quá khoa trương rồi chứ?
- Đặt ngươi vào vị trí bọn họ, ngươi sẽ không nghĩ vậy, chỉ sợ cả hài cốt tổ tiên cũng muốn mang đi giết địch.
Bạch Đồng thu hồi ánh mắt, lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi, cũng không có chút đồng tình.
Lập trường khác nhau, suy nghĩ tự nhiên khác nhau.
Hơn nữa, Thiên Linh không phải kẻ địch bình thường, một khi thắng, Thiên Ngoại Thiên tất nhiên thay trời đổi đạo.
Một khi có người tu thành Cửu cảnh, mượn thế giới này siêu thoát, Tạo Vật Chủ sẽ trở thành tồn tại vô thượng, trở thành tộc thứ năm ngoài bốn đại tộc!
Tất cả Thiên Ngoại Thiên, Tiên Đạo, Võ Đạo, Thần Tộc, Thánh Tộc, vạn linh đều sẽ bị thay thế!
Biết rõ kết quả này, mà còn đồng tình với Thiên Linh, phát lòng từ bi, thì không phải thánh mẫu mà là đầu óc có vấn đề.
- Lên đỉnh núi xem, một Thánh Giáo truyền thừa vạn cổ, không thể nào bị ép khô nhanh như vậy.
Sở Hà và Bạch Đồng tìm kiếm khắp Thần Sơn nhưng không tìm thấy gì đáng giá, chỉ thấy cảnh tượng núi sắp bị đào rỗng, liền mất kiên nhẫn, bay thẳng lên đỉnh Thiên Hành Thần Sơn.
Thiên Hành Thần Sơn, bề ngoài là một ngọn núi, nhưng bên trong lại tồn tại vô số không gian, tầng tầng lớp lớp, cho đến đỉnh núi.
Những không gian này, có thí luyện trường, có động thiên cho đệ tử trưởng lão tu luyện, có thế giới chuyên luyện khí luyện đan luyện binh, còn có thế giới nuôi dưỡng linh thú linh thực…
Sở Hà và Bạch Đồng đi qua đủ loại không gian, gần như bao gồm mọi lĩnh vực tu luyện.
Quả là tộc quần đỉnh cao của Thiên Linh đại thế giới.
Vì tu hành bất cứ việc gì, đều có thể tự mình khai mở tiểu thế giới xử lý, quyết đoán quả nhiên phi phàm.
Chỉ riêng một tòa Thiên Hành Thánh Giáo Thần Sơn này, đã sánh ngang tiểu thiên địa, tùy ý ném vào bất cứ tinh không nào, nếu điều kiện cho phép, chúng cũng có thể tự cung tự cấp, rất nhanh phát triển ra văn minh thịnh vượng riêng, hơn nữa còn là loại đứng trên đỉnh phong tinh không.
Nhưng so với thánh địa của những cấm kỵ lão tổ trong Thiên Ngoại Thiên, thế lực như Thiên Hành Thánh Địa lại trở nên nhỏ bé không đáng kể, chẳng khác nào thôn quê hẻo lánh.
Những tộc quần khổng lồ trong Thiên Ngoại Thiên kia, không có tộc nào không phải là chủng tộc bất hủ truyền thừa từ thời khai thiên đến nay.
Mỗi tộc đều chiếm cứ một Thiên Vực mênh mông, nắm giữ vô số tài nguyên tinh không, lại có cấm kỵ cường giả tọa trấn, xa không phải thánh địa Thiên Linh đại thế giới có thể so bì.
- Mẹ kiếp, quả nhiên không lưu lại chút đường lui nào?
Sở Hà thu hồi thần hồn từ một thế giới linh thực, phát hiện trống rỗng, sắc mặt lập tức khó coi.
Đã đến đỉnh núi, trải qua biết bao nhiêu không gian dị vực, nhưng lại không có chút thu hoạch nào, có thể tưởng tượng tâm tình hắn lúc này bực bội đến thế nào.
- Đi xem động phủ Tiên Vương trước kia tọa trấn.
Bạch Đồng cũng có chút sốt ruột, đề nghị Sở Hà trực tiếp đánh thẳng vào nơi đó.
- Đi!
Thần hồn Sở Hà quét qua Thiên Hành Thần Sơn đỉnh tràn ngập hào quang thần thánh, rất nhanh phát hiện động phủ Tiên Vương trước kia tọa trấn, ẩn thân mang theo Bạch Đồng đi tới.
- Thiên Hành Tổ động!
Bốn chữ trên động phủ khiến Sở Hà mừng rỡ, nghe tên đã biết nơi này không đơn giản, bên trong chắc chắn cất giấu bảo vật chân chính của Thiên Hành Thánh Địa.
Động phủ tuy đóng kín, bên ngoài còn có rất nhiều Thiên Hành đệ tử canh giữ, trong động cũng có vô số thời không đại trận, nhưng đối với Sở Hà, những thứ này đều như hư ảnh.
Huyền đan hóa hình không ngừng vận chuyển, chỉ trong chốc lát hai người đã xuyên qua động phủ, đến một tịnh thổ kỳ dị bị sương trắng bao phủ, mơ hồ có thể thấy đó là một khu vườn.
- A, vườn Bàn Đào?
Sở Hà và Bạch Đồng đứng trước cửa vườn, liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, Sở Hà đẩy cửa vườn Bàn Đào ra.
⚝ ✽ ⚝
Tức thì một mùi hương trái cây nồng đậm vô cùng ập vào mặt.
Sinh mệnh tinh hoa từ từng lỗ chân lông thấm vào, muôn vàn tế bào thân thể đều nhảy nhót hoan hô, thần hồn càng vô cùng thư thái, cả người như trở về trong bào thai.
Rõ ràng là…
Trúng số rồi!
Sương mù trắng bao phủ, ba ngàn sáu trăm gốc Bàn Đào Thụ đều đã kết quả, càng sâu càng lâu năm, dược lực càng nồng đậm.