Chương 669 – Lá bài tẩy cuối cùng, Tiên tộc sáng tạo giả (1)
Giống như trong bóng tối có một Thái Cổ hung ma đạp phá thiên địa mà đến, tiếng bước chân nặng nề chấn động chín tầng trời mười tầng đất, khiến vô tận thời không bắt đầu run rẩy, nứt nẻ, khó lòng chịu nổi sức nặng ấy.
Sương mù đen che phủ Thái Hư lăng càng thêm cuồn cuộn, xoay tròn, như một biển bão táp, ầm ầm chuyển động.
Ngay sau đó.
Đông!
Hắc ám nổ tung, hoàn vũ sụp đổ!
Một đạo Hỗn Độn sắc xung kích, giống như thần trụ, sáng chói hơn thái dương vô số lần, từ trong mắt biển bắn ra, xuyên qua chín tầng địa ngục.
Sau Hỗn Độn xung kích.
Là một bóng người đen, dung nhan không rõ.
Hắn toàn thân tỏa ra tiên quang rực rỡ, chiếu sáng hắc ám vô biên, với tốc độ kinh người phá vỡ khoảng cách thời không, đuổi sát Hỗn Độn xung kích, nhanh chóng tiếp cận Sở Hà.
Tiếng gầm chứa đựng bi phẫn, căm hận vô tận vang vọng tận sâu trong thần hồn Sở Hà, khiến thân thể hắn run lên dữ dội:
- Thiên Linh Tiên Đế Lâm Phong, mời Y vực Thiên Ma đánh một trận!
Ầm ầm!!
Keng keng keng…
Hỗn Độn xung kích phá diệt thiên khung, trực tiếp oanh kích vào Sở Hà đang ngẩn người, phát ra tiếng va chạm của thần thiết.
Một nắm đấm tiên quang rực rỡ, giống như bao hàm vinh quang của Tiên đế các đời, phá vỡ bóng tối hằng cổ, không ngừng phóng đại trong tầm mắt.
⚝ ✽ ⚝
Sở Hà khép hờ mắt, thở dài.
Đưa tay!
Đón quyền!
Bành!
Như hai thế giới va chạm, sóng xung kích vô hình tầng tầng lớp lớp bộc phát, tàn phá bừa bãi, tạo thành những vòng tròn đồng tâm nở rộ, xé toạc thời không thành mảnh vụn, như sóng thần khuếch tán tứ phía.
Vô số tia thần quang chói lọi, toàn bộ thiên địa chấn động mạnh, giống như bị hai vị Khai Thiên Cự Nhân vung quyền nện búa, không ngừng run rẩy, sắp sụp đổ.
Hô hô…
Phong ba diệt thế vẫn tiếp tục tàn phá.
Giữa tinh không, hai bóng người đối quyền mà đứng.
Lâm Phong bao phủ trong muôn vàn đạo thần quang, trong cơ thể vang lên tiếng tụng niệm kinh văn chấn động đại thiên, theo sát khí thế chinh chiến.
Sở Hà một thân hắc y phấp phới, thân hình cao lớn, khí thế uy nghiêm, mặc cho vô số đạo tia sáng hủy diệt oanh kích lên người.
Bất hủ bất động, uy nghiêm như núi.
- Ngươi chính là lá bài tẩy cuối cùng của Thiên Linh?
Ánh mắt Sở Hà thâm trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt điên cuồng, đỏ ngầu của Lâm Phong, ngữ khí lạ thường bình tĩnh:
- Tập trung lực lượng toàn giới nuôi dưỡng ngươi, chỉ vì đột phá Cửu cảnh, dẫn toàn giới thoát khỏi bể khổ, đáng tiếc giới này không có đạo Bát cảnh trở lên.
Trong lúc nói chuyện, Sở Hà không hề có chút hỗn loạn, nắm tay phải nặng nề như Hằng Cổ Thánh Sơn, chậm rãi phát lực, ép Lâm Phong không ngừng lùi lại.
Băng!
Cánh tay phải Sở Hà run lên, đột nhiên phát lực, giống như muôn vàn Thương Long ngẩng đầu, trong nháy mắt hất văng Lâm Phong đi không biết bao nhiêu năm ánh sáng.
Giống như một tiểu tinh không rực rỡ được giải phong, thần lực vô biên tràn vào cơ thể, mỗi hơi thở đều toát ra khí thế diệt thế nặng nề, đè ép hồng hoang năm tháng, chấn động mười phương.
- Chỉ hi vọng, ngươi xứng đáng với sự tôn trọng của ta!
Dứt lời.
Ra quyền!
Một quyền này, nặng nề khó tưởng tượng!
Thời khắc ra quyền, giống như xuyên qua cổ kim tương lai, đè nát trường hà thời không, phá diệt hết thảy quy tắc trật tự, khiến thiên địa thất sắc, chìm đắm trong biển quyền ý bá đạo.
Nắm đấm như chậm mà nhanh, trong chớp mắt vượt qua thời không, chiếm cứ toàn bộ tinh thần ý chí của Lâm Phong, trong thế giới của hắn chỉ còn lại quyền tuyệt sát bá đạo này!
Áp lực khổng lồ như Bất Chu Thần Sơn đè đỉnh đầu, trong nháy mắt khiến xương cốt Lâm Phong run rẩy, máu huyết sắp đông lại!
- Giết!
Nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, ánh mắt như muốn xé nát trời đất, gầm thét một tiếng, thoát khỏi vực sâu quyền ý của Sở Hà, cũng giơ quyền đáp trả!
Ong ong ong…