← Quay lại trang sách

Chương 671 – Biển đen, đại trận tuyệt sát (1)

Đột nhiên, tâm linh Đạo nhân khẽ động, đôi mắt tĩnh lặng bấy lâu nay hiện lên gợn sóng.

Hắn đã nhận ra mưu đồ của mình đã hoàn thành một nửa, trên khuôn mặt vẫn bình thản của hắn không khỏi nở một nụ cười nhạt.

Thiên Linh chỉ còn cách lột xác một bước, chỉ cần để bốn tộc chư thiên gánh chịu nghiệp quả hủy diệt một dị giới, kế hoạch sau đó mới có thể triển khai thuận lợi, hiện tại đã thành công một nửa.

- Giờ thì, xem tiến độ của chúng.

Ánh mắt lưu chuyển.

Đạo Hồng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, như thấy từng đám khói lửa đang bùng lên, đang hội tụ thành thế lửa lan rộng, không khỏi mỉm cười:

- Cố ý để ta mưu đồ bước này, muốn một lần diệt trừ tận gốc, đánh cược thật lớn, nhưng ai cũng đang đánh cược, xem ai may mắn hơn thôi.

⚝ ✽ ⚝

Lời nói vừa dứt.

Đạo Hồng thu hồi tầm mắt, ngồi lên con trâu nước đen tuyền đang chờ ở bên, tâm niệm khẽ động, móng trâu đạp xuống, bước vào hư không.

Rời khỏi viên Sinh Mệnh Cổ Tinh này.

Đại thế sắp đến.

Hắn cũng phải hành động.

- Ha ha, tất cả đều trở thành sức mạnh của ta đi!

Một tinh cầu cằn cỗi, núi thây biển máu, sát khí ngập trời, giống như A Tỳ Địa Ngục, tóc đỏ tung bay, gã thanh niên mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, đang nuốt chửng tinh hoa huyết khí của vô số kẻ địch.

Nhìn từ xa, khắp nơi trên tinh cầu đều có những dòng sông máu từ tám phương hội tụ, đổ vào thân thể gã thanh niên tóc đỏ, khiến khí tức của hắn tăng vọt như diều gặp gió, hiển nhiên đang tu luyện một loại ma công nào đó.

- Những xác chết này, mỗi cái không thua gì Thần binh, không thể lãng phí, gom góp lại, có thể luyện thêm một phân thân Huyết Tổ.

Huyết khí bị hút khô, gã thanh niên liếm môi, lựa chọn từng xác khô trong núi thây, trên mặt tràn đầy vẻ cười biến thái như đang xem báu vật.

- Ai?

Đột nhiên, gã thanh niên tóc đỏ đang lựa xác khô, toàn thân căng cứng, tóc gáy dựng đứng, đột ngột quay đầu nhìn về phía hư không, quát lớn với vẻ như lâm đại địch.

- Minh Hà, nên tỉnh lại đi.

Theo tiếng nói mơ hồ, Đạo Hồng cưỡi Hắc Ngưu bước ra từ hư không, từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh quan sát gã thanh niên tóc đỏ đang như lâm đại địch.

Ách…

Gã thanh niên tóc đỏ sững sờ, mắt đờ đẫn nhìn gã thanh niên lạ mặt trên lưng trâu đen, sát ý đang dâng trào không tự chủ được rút đi, cảm giác quen thuộc không kìm được dâng lên, ký ức xa lạ nhanh chóng chiếm lấy linh hồn hắn.

⚝ ✽ ⚝

- Chính là nơi này.

Sâu trong Thái Hư lăng.

Sở Hà đứng giữa đại dương đen tĩnh mịch mênh mông, nhìn mặt biển không hề gợn sóng, ánh mắt hơi trầm ngâm.

Đại dương này, theo bản đồ Bạch Đồng Tổ truyền, chính là nơi an táng Đại Thánh Bạch Hổ thời thượng cổ.

Đông!

Sở Hà chuẩn bị tiến vào đại dương đen, thì một tiếng va chạm như khai thiên tích địa vang lên, ù ù lan rộng.

Thái Hư lăng như bị người ta nắm trong tay, siết chặt điên cuồng, trời đất quay cuồng, như sắp tan rã.

Băng băng băng…

Đồng thời, từng tiếng xích sắt đứt đoạn không ngừng vang lên ở tầng ý thức thần hồn. Như phòng tuyến bị phá từng lớp, mỗi tiếng vang lên, Sở Hà đều cảm thấy một số quy tắc trật tự trong thiên địa này sụp đổ, trở nên hỗn loạn.

Sở Hà quan sát tứ phía, thấy cuối chân trời đen kịt không ngừng xuất hiện những khe nứt lớn, xuyên qua khe hở thời không, có thể nhìn thấy những sát khí đáng sợ, khiến ngay cả hắn cũng phải tim đập nhanh.

Không cần suy nghĩ cũng biết, tứ đại tộc vì cứu viện thiên kiêu bị mắc kẹt bên trong mà dùng hết sức mạnh, lại còn dùng đến Tạo Hóa Thiên binh.

Dù sao, Thái Hư lăng vốn đã sánh ngang với một kiện Thiên binh, nếu dùng cách khác, không thể phá vỡ nó trong thời gian ngắn.

- Thời gian không còn nhiều…

Sở Hà thu hồi ánh mắt, không do dự, toàn thân tỏa ra thần quang hộ thể, trực tiếp lao xuống sâu trong đại dương đen.

Tạo Hóa Thiên binh, ngay cả Cấm kỵ Cự đầu cũng không thể hủy diệt, đủ thấy độ bền của nó, vì vậy, Thiên Ngoại Thiên tứ đại tộc phá vỡ cơ chế phòng ngự của Thái Hư lăng cũng chỉ là tạm thời.

Nhưng nếu hắn bỏ lỡ thời điểm quan trọng để ra ngoài, trừ phi hắn có thực lực vượt qua Cấm kỵ Cự đầu, nếu không căn bản không thể dựa vào sức mình mà ra ngoài.

Mà trước khi ra ngoài, hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Thời gian không chờ người, không thể lãng phí.

Tĩnh mịch.

Hắc ám.

Nặng nề.

Chất lỏng tạo thành đại dương đen không biết lai lịch, mỗi giọt đều nặng như sơn hà, lại đen như mực, có khả năng ngăn cản lực lượng thần hồn.

Ngay cả Sở Hà hiện giờ, cũng không ngừng lặn xuống mà cảm nhận được áp lực ngày càng mạnh, ép hắn như mang trên lưng muôn vạn tòa Hằng Cổ Thần Sơn, thần hồn chỉ có thể dò xét vài ngàn dặm.

May thay, tất cả vẫn chưa vượt quá giới hạn chịu đựng của Sở Hà, dù là một đường tĩnh mịch, hắc ám vô tận, cũng không làm tâm linh hắn dao động.

Nhưng không biết vì sao.

Từ khi Thái Hư lăng xuất hiện dấu hiệu bị phá vỡ, một cảm giác bất an nồng đậm bao trùm lấy hắn, không thể nào xóa bỏ.