Chương 691 – Đạo Cung thực lực, giết ra trùng vây (1)
Lời này vừa dứt, thân thể Bạch Đồng run lên.
Nàng hiểu ý của lão tổ.
Sau đó, nàng hạ quyết tâm, việc hấp thu thiên địa chi lực đột ngột dừng lại, hình thái sắp dung đạo bắt đầu sụp đổ, nàng tuyệt nhiên nói:
- Sở Hà có đại ân với ta, nếu lão tổ không cứu Sở Hà, hôm nay ta sẽ không đột phá Cửu cảnh!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Lại có người lấy việc thành đạo Cửu cảnh của mình ra làm đặt cược!?
Ai ở đây có quyết tâm như vậy!
Đó là Cửu cảnh đó!!
Nhưng tồn tại Cấm Kỵ của Thánh tộc hiển nhiên không mềm lòng, nghe vậy, lập tức giận dữ, lôi đình chấn động.
- Nha đầu, đột phá Cửu cảnh, thành tựu đại đạo, không chỉ là chuyện của ngươi, mà là chuyện của cả tộc, ngươi đã đột phá, không phải ngươi nói thế nào cũng được, đi theo ta!
Nói xong, tồn tại Cấm Kỵ đó lập tức dùng đại thần thông bao lấy Bạch Đồng, cùng nhau biến mất khỏi Thiên Vực này.
- Ha ha, xem ra hôm nay ngươi phải chết!
Thống soái Ma tộc thấy tồn tại Cấm Kỵ rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm, lại đến trước mặt Sở Hà, lạnh giọng nói.
Hắn lại tiếp tục hút lấy bản nguyên của Sở Hà.
Nhưng khí tức của Sở Hà đã hỗn độn, căn bản không nghe thấy hắn nói gì, bản nguyên của hắn từng chút một bị tách ra, sinh mệnh khí tức của hắn nhanh chóng tiêu tán, tử khí càng lúc càng đậm.
- Cuối cùng… cũng có thể ngủ một giấc ngon…
Khổ đau dần tan biến.
Thay vào đó là cơn buồn ngủ chưa từng có.
Trong bóng tối.
Có một tia sáng, phía sau tia sáng, có chim hót hoa nở, có những khuôn mặt quen thuộc đang vẫy tay, bên cạnh là một bàn tiệc thịnh soạn, phía sau là một chiếc giường ấm áp.
Sở Hà cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, như đứa trẻ chơi mệt mỏi trở về nhà, chạy như bay về phía tia sáng kia.
⚝ ✽ ⚝
- Ai, thật ra chúng ta sớm nên nghĩ đến, dù có bao nhiêu biến cố, kết cục từ đầu đã định.
Ngoại giới, Thần tộc lão Thiên Thần nghe từng tiếng kêu thảm thiết như dã thú tuyệt lộ, đã không đành lòng nhìn nữa.
Không biết qua bao lâu.
Ma tộc thống soái sắc mặt khó coi, lấy ra một đoàn bản nguyên. Bản nguyên vừa xuất hiện, ức vạn phù văn vận hành bên trong lập tức ảm đạm.
Dù bản nguyên này cường hãn vô cùng, thế gian hiếm thấy.
Nhưng đây không phải bản nguyên Đạo Thể hắn muốn!
Chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào tất cả chúng ta đều đoán sai, tên này không phải Thiên Cổ Đạo Thể? Lẽ nào tốc độ tu luyện và thiên phú khủng bố của hắn hoàn toàn dựa vào chính mình? Điều này sao có thể!!
Ma tộc thống soái vẻ mặt nghi hoặc, rơi vào mê mang.
Tại chỗ.
Đã không còn bộ hài cốt khổng lồ nát vụn kia, chỉ còn lại bộ xương sọ đầy vết nứt, trong hốc mắt chỉ còn một điểm linh hỏa lúc sáng lúc tối.
Nếu không có gì bất ngờ, không lâu nữa, bộ xương sọ này sẽ tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Ma quân thống soái thu hồi Càn Khôn lô đen và bản nguyên Sở Hà, định chỉ huy đại quân rời đi.
Theo hắn, lúc này đạo cơ Sở Hà đã sụp đổ, mệnh như tàn đèn, hơn nữa đã xác định hắn quả thật không có bản nguyên Đạo Thể. Tuy có chút thiệt thòi, nhưng bản nguyên Sở Hà ẩn chứa không kém Đạo Nguyên, vẫn có thể chấp nhận.
- Ân! Kia là…?
Nhưng ngay giây phút cuối cùng trước khi rời đi, hắn phát hiện điều bất thường.
- Ngươi dám!
Keng!
Nhưng chưa đợi hắn động thủ.
Một cây trường thương kim sắc đã xé nát phong tỏa tinh không của hắn, xuyên phá thời không, nhắm thẳng vào bộ xương sọ còn sót lại của Sở Hà.
Hóa ra là phía bên kia tinh không, Cung Sơ phát hiện Tổ Long Thụ ẩn giấu trong xương sọ Sở Hà, không chút do dự, ra tay đoạt lấy.