Chương 487
Kiều Phong thở phào: "Vậy được, chúng ta tạm nghỉ ngơi một chút."
Chân Nguyệt lau mồ hôi cho Tiểu A Sơ, bé mồ hôi ướt đẫm người vì nóng nực. Nàng thay áo cho nhi tử rồi bắt đầu nhóm lửa nấu ăn. Mọi người đã ăn bánh bột ngô khô cứng suốt cả ngày, không thể kéo dài thêm được nữa. Nàng nhào một ít bột mì với nước, nấu một nồi bánh canh đơn giản. Đợi nguội bớt, nàng bắt đầu đút cho Tiểu A Sơ ăn, trong khi những người khác xì xụp húp, không ai nói một lời vì mệt mỏi.
Sau khi nghỉ được mười lăm phút, người canh gác lại trèo lên cây vài lần nữa nhưng vẫn không thấy dấu hiệu của đám cướp.
Kiều Phong nói: "Có lẽ chúng ta đã chạy quá xa, bọn chúng không đuổi theo nữa. Mọi người cứ tiếp tục nghỉ ngơi."
Vân Mộng Hạ Vũ Những người khác yên tâm nằm dưới tán cây nghỉ ngơi, nhưng Kiều Phong thì không được như vậy. Ông ấy vẫn còn phải thương lượng với các nam nhân khác trong thôn, chủ yếu là bọn Kiều Nhị chưa trở về, tình hình trong thôn chưa rõ ra sao, vấn đề sau này bọn họ sống như thế nào cũng khó giải quyết.
Bọn họ đi vội vội vàng vàng nên cũng chỉ có một ít lương thực chịu đựng trong thời gian ngắn, còn có nước, bọn họ lúc đi cũng không mang theo nhiều nước lắm, có người còn quên lấy nước khi vội vàng, một số người phải mượn nước từ Kiều gia.
Kiều gia cũng không có nhiều nước. Vốn dĩ chạy trốn nên bọn họ không mang theo nhiều được, ở con sông kia bọn họ cũng lấy được một ít, hiện tại đã dùng hơn một nửa. Cả quãng đường vừa rồi không thấy có thêm nguồn nước nào, nên mọi người đều lo lắng.
Chân Nguyệt cũng rất lo âu. Khi Kiều Tam từ chỗ trưởng thôn quay lại, nàng hỏi: "Mọi người vừa bàn bạc chuyện gì? Nhị ca đệ đâu?"
Kiều Tam đáp: "Trưởng thôn đang lo cho nhóm Nhị ca. Ông ấy nói nếu bọn cướp không đuổi theo, sẽ cử thêm người đi tìm nhóm Nhị ca."
Tiền thị lo lắng không yên, nước mắt tuôn trào: "Nhị ca của đệ liệu có gặp chuyện gì không? Nếu huynh ấy xảy ra chuyện, ta phải làm sao đây?"
Kiều Tam nói: "Nhị ca chắc sẽ không sao đâu, chỉ là không biết họ đã chạy đi đâu."
Chân Nguyệt tiếp lời: "Họ hẳn sẽ biết chúng ta đã qua bờ sông, ven đường chắc chắn còn dấu vết. Chỉ mong họ không gặp phải dã thú. Nhưng giờ dã thú cũng không còn nhiều sức lực đâu, như bầy sói mà chúng ta gặp trước đó, trông chúng cũng đã rất đói khát, không còn sức mà tấn công mạnh."