← Quay lại trang sách

Chương 7 Chương 7

Anh không muốn lại đi bệnh viện nột lần nữa.

“A?” Ôn Duyệt dừng lại, thở hổn hển, có chút ù tai: “Anh, anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, tôi không nghe thấy.”

Chu Diệu lười nói chuyện, đi lên trực tiếp lấy giẻ lau trong tay cô, không hề ôn nhu mà đẩy người vào trong phòng: “Đi ra xa chút, đừng chặn đường.”

Thật phiền phức, với cái thân hình nhỏ bé đó thì có thể làm được gì?

Anh xụ mặt tay cầm giẻ lau tùy ý ở trên bàn lau hai cái, những vết bẩn cứng đầu mà Ôn Duyệt thấy đã giảm đi một nửa.

Cô kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, giọng nói mềm mại đến không ngờ: “Anh lau thật nhanh, tôi vừa nảy một chút cũng không lau sạch được, Chu Diệu, anh thật lợi hại!”

Chu Diệu nhếch môi, không phản ứng.

Ôn Duyệt nhìn anh làm việc chăm chỉ, nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm chổi vào phòng quét sạch tro bụi trên mặt đất, quay đầu lại giũ chăn trên giường.

Có chút mùi mốc.

Hiện tại giặt là không kịp rồi, trước lấy ra phơi nắng, ngày mai sẽ đem đi giặt!

Cô ôm chăn đi ra ngoài, phơi trên cái sào duy nhất không có quần áo trên đó, đập đập hai cái.