← Quay lại trang sách

Chương 94 Chương 94

Bọn họ đi đến trước quầy hàng, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi những chiếc vòng cổ, lắc tay, kẹp tóc bày biện trên mặt đất.

Chu Diệu trầm giọng nói: “Có thể mang thử.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, động tác đang lựa chọn kẹp tóc của Ôn Hiểu Ngọc dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Chu Diệu đang nhận tiền từ người bên cạnh.

Cằm dưới sắc nét và đẹp trai, những đường nét ưu tú, đôi mắt đen sâu, môi mỏng hơi mím lại. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bớt đi vài phần thô lỗ nhiều hơn vài phần lịch sự, hơn nữa cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách. Cực kỳ đẹp trai.

“Chu Diệu?” Ôn Hiểu Ngọc sửng sốt hai giây. Lúc vừa mới tiến vào chỉ lo nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh, không chú ý đến người bày quán thì ra là Chu Diệu.

Cho nên nói những vòng cổ, lắc tay, kẹp tóc trên quầy hàng này đều là của Chu Diệu?

Ôn Hiểu Ngọc quét mắt nhìn những món trang sức lấp lánh trên quầy hàng, ánh mắt lập loè, tâm tư lung lay lên. Nhưng cô ta không chắc dựa theo tích cách của Chu Diệu liệu có phản ứng với cô ta không, cô ta nhẫn nại, đi theo bên cạnh bạn tốt lựa chọn trang sức yêu thích.

“Hiểu Ngọc, cậu nhìn xem cái này vòng cổ này thế nào?” Bạn tốt cầm lấy một cái vòng cổ được xâu chuỗi từ trân châu lên.

Ôn Hiểu Ngọc tùy ý liếc nhìn một cái: “Ừ, rất đẹp!”

Bạn tốt rất vui vẻ: “Vậy tớ sẽ chọn cho mẹ cái này! Ông chủ, tôi mua cái này, có phải sẽ được chọn một chiếc lắc tay hay không?”

Tầm mắt Chu Diệu dịch lại đây, nhận tiền từ cô gái, ừ một tiếng: “Bên này, chọn thoải mái.” Ánh mắt cũng không có dừng lại ở trên người Ôn Hiểu Ngọc, giống như là một người xa lạ.

Ôn Hiểu Ngọc lại bắt đầu khó chịu.

“Hiểu Ngọc, cậu đã chọn xong chưa?” Bạn tốt vui vẻ chọn một chiếc lắc tay đây đỏ, đeo vào cổ tay ngắm nhìn một lát mới xoay đầu hỏi Ôn Hiểu Ngọc..

Ôn Hiểu Ngọc “ừ” một tiếng, cầm lấy một cặp kẹp tóc có mặt dây tua rua: “Cái này, tớ cảm rất đẹp.”

Bạn tốt gật đầu: “Quả thật rất đẹp, tớ cũng đã phân vân giữa cái này và cái mà tớ đã mua lúc trước.”

“Vậy tớ liền mua cái này.” Ôn Hiểu Ngọc nhìn về phía Chu Diệu, mỉm cười, cố ý bóp giọng nói mở miệng: “Chu Diệu, cặp kẹp tóc này bao nhiêu tiền a?”

Chu Diệu lạnh nhạt trả lời: “ba đồng.”

“Chu Diệu, những cái này đều là anh mua sao?” Ôn Hiểu Ngọc từ trong túi lấy ra ba đồng tiền đưa qua, tươi cười hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”

Không chỉ có cô ta mà các cô gái khác cũng tò mò.

Chu Diệu tặc lưỡi: “Hàng nhập từ Thượng Hải.”

Ôn Hiểu ngọc kinh ngạc: “Anh đi Thượng Hải?”

Chu Diệu lười phản ứng đến cô ta, quay đầu đi lấy tiền.

“Hiểu Ngọc, cậu quen biết với ông chủ này sao?” Bạn tốt chọc chọc bả vai Ôn Hiểu Ngọc, mang theo chút hâm mộ: “Tớ cảm thấy ông chủ này lớn lên thật đẹp trai nha, không hề thua kém những ngôi sao trên tấm áp phích kia, anh ấy là gì của cậu vậy?”

Ánh mắt Ôn Hiểu Ngọc lóe lên, đối mặt với ánh mắt hâm mộ của bạn tốt, lòng hư vinh của cô ta vô cùng được thỏa mãn: “Ai nha, anh ấy và tớ là người cùng thôn, quan hệ của ba mẹ tớ và ba mẹ anh ấy khá tốt, lúc trước còn đính hôn cho chúng tớ....”

Bạn tốt oa một tiếng: “Vậy các cậu sẽ kết hôn à?”

Sắc mặt Ôn Hiểu Ngọc cứng đờ: “Không có, tớ cũng không thích anh ấy, hôn ước giữa chúng tớ không tính. Chờ tớ thi đậu đại học, muốn tìm một sinh viên đại học kết hôn.”