← Quay lại trang sách

Chương 57 đại hiền giả thần bí.

Hứa Diễm Nương mỉm cười nói: " Có vấn đề gì hay không, về rồi sẽ biết, nếu ngươi qua được bảy mươi hai loại cực hình của hạ trọc công, Hứa Diễm Nương ta từ nay về sau không bao giờ tìm ngươi phiền toái nữa!"

Thân hình nhỏ bé của tiểu bạch long từ trong nước đột nhiên chạy đến, nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh đầu của Tuyết Vực, con ngươi màu lam đậm chuyển vòng vo, đầu lưỡi đỏ tươi liếm chiếc mũi như củ tỏi, ra vẻ đắc ý.

Đường Liệp đối với tiểu bạch long thật sự thay đổi cách nhìn, nhìn không ra hình dáng nó nhỏ xíu yếu ớt như thế, vậy mà có thể nhấc lên sóng gió cao như vậy, dù sao cũng là hậu nhân của rồng a. Nhưng tại sao nó lại lao ra cứu Huyền Ba trước? Chẳng lẽ nó có thể cảm giác được trong cơ thể Huyền Ba chảy xuôi dòng máu của đế quân Huyền Tư Triết?

Huyền Ba vẫn đang hôn mê, trong lòng Đường Liệp có chút áy náy, một quyền vừa rồi đại khái quá nặng.

Tiểu bạch long đột nhiên nhanh chóng bò sát vào người Đường Liệp, chui tọt vào túi da của nó. Tuyết Vực cơ hồ nhạy cảm nhận ra được nguy hiểm, tốc độ tiến tới của nó chậm rãi giảm bớt, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn thẳng cửa thành cách đó không xa.

Trên con đường thủy tinh, một thiếu nữ hắc y đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, hình thể của nàng ta cực kì sung mãn, mái tóc dài màu đen buông xõa xuống tận eo thon, đôi tay nhỏ bé chắp sau lưng, với bộ y phục màu đen càng phát ra vẻ trắng bệch yếu ớt.

Đường Liệp mặc dù không nhìn thấy rõ diện mạo của nàng ta nhưng chỉ cần từ bóng lưng đã cảm giác được một loại hào khí âm trầm, Tuyết Vực cơ hồ không chịu nổi sát khí thê lãnh từ trên người cô ta truyền đến, vô thức lui ra sau một bước, hít thở cũng trầm trọng vô cùng.

Phỉ Na bám vào bên tai Đường Liệp nói: " Đưa công chúa đi trước, ta đến đối phó cô ta!"

Vài luồng nước chảy tạo thành suối nhỏ ở sau lưng cô gái đột nhiên hình thành xoắn ốc tụ tập lại, đã tạo thành một tấm thuẫn màu lam bằng nước xoay tròn, thân hình cô gái vì vậy mà trở nên thật mông lung.

Một cô gái nhu nhược mà có can đảm một mình đến đây ngăn trở đường đi của bọn họ đã làm cho Đường Liệp và Phỉ Na xem trọng. Phỉ Na quát một tiếng, trường mâu trong tay phá không khí và nước chảy, mũi mâu thật đã tiếp xúc với thủy thuẫn(tấm thuẫn nước) màu lam, mũi mâu vừa tiếp xúc với thủy thuẫn liền bị lực lượng thật lớn nổ ra, hơi nước mờ mịt hướng thân thể mềm mại của Phỉ Na bao phủ tới.

Phỉ Na đột nhiên ngửi được một mùi thơm thấm vào tận phế phủ, khoảnh khắc sung sướng ngắn ngủi qua đi, đột nhiên tỉnh ngộ trên người mình rõ ràng đang đeo tị thủy châu, vì sao hơi nước vẫn có thể tới gần thân thể của mình, nàng thầm kêu không hay, trong ý nghĩ đột nhiên cảm thấy mơ hồ, thân thể mềm mại té xuống.

Đường Liệp quá sợ hãi, xông lên phía trước ôm lấy thân thể của Phỉ Na. Lúc này hắc y thiếu nữ đã chậm rãi xoay người lại, gương mặt nàng ta phủ một tấm sa màu đen, đôi mắt đẹp hiện lên một tia quang mang ngạc nhiên, Yên Vũ Thuẫn của nàng ta dù là tị thủy châu cường đại nhất cũng không cách khắc chế, nhưng Đường Liệp rõ ràng nằm trong phạm vi bao phủ của Yên Vũ thuẫn, nhưng không có bất luận phản ứng trúng độc nào, chẳng lẽ thể chất của nam tử này khác hẳn với thường nhân?

Đường Liệp giận dữ hét: " Hèn hạ, không ngờ ngươi dám hạ độc."

Hắc y thiếu nữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Liệp, cánh tay vung lên trên không trung, một đạo nước chảy trên hư không hình thành thanh trường kiếm trong suốt.

Không nghĩ tới cô ta tuổi còn trẻ, mà kiếm thuật đã đạt được cấp bậc ngự thủy thành kiếm, trong lòng Đường Liệp thầm than, thu hồi phẫn nộ trong lòng, tâm tình khôi phục bình tĩnh, hắn cẩn thận đặt Phỉ Na qua một bên, cúi người nhặt lên trường mâu, một cánh tay giơ trường mâu, ánh mắt lãnh khốc mà trầm tĩnh dò xét gương mặt của hắc y thiếu nữ.

Đôi mắt màu đen của hắc y thiếu nữ xẹt qua một tia hâm mộ, đối thủ có thể trong thời gian ngắn trấn tĩnh, đủ thấy hắn đã có tiềm chất của một đại tông sư.

Bởi vì nhìn thấy Phỉ Na vốn là hoàng kim võ sĩ mà chỉ trong một hiệp đã bị đối thủ ám toán, Đường Liệp lấy thủ thế làm chính, dùng kỹ xảo của Mặc thị. Hắn chưa bao giờ luyện tập qua thuật dùng thương, trường mâu cầm trong tay xuất ra cũng là chiêu thức của Mặc Tử kiếm pháp.

Nước biển hình thành trường kiếm trong suốt hướng ngay mặt Đường Liệp đâm tới, bàn tay Đường Liệp cầm trường mâu, cổ tay giũ ra một vòng tròn thật to, năng lượng trong cơ thể rót vào trong vòng tròn, quang hoa màu lam chảy xuôi trên mũi mâu. Thần tình trong đôi mắt hắc y thiếu nữ càng phát ra ngạc nhiên, trường kiếm đâm vào trung tâm vòng tròn, khuỷu tay Đường Liệp thu về, vòng tròn hướng trung tâm nhanh chóng co rút lại, đây chính là trong bộ Mặc Tử kiếm pháp, chiêu thức " Thu" cực kì điển hình.

Trường kiếm uyển như mây như khói giống như tan thành mây khói, Đường Liệp lo lắng cô ta lại diễn lại trò cũ, hấp tấp dùng tay trái bịt lại mồm mũi. Nhưng nhìn thấy nàng ta cũng không có ý tứ tiếp tục tiến công, lẳng lặng đứng tại phía trước, đôi mắt đẹp nhìn thẳng hai mắt của Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ngươi là hậu nhân của Mặc thị?"

Đường Liệp rung động, không nghĩ ra cô gái này từ chiêu số của mình đã phân biệt được lai lịch dùng thương của mình.

Trong nháy mắt hắc y thiếu nữ làm ra một quyết định, lạnh lùng nói: " Mang theo bằng hữu của ngươi rời đi nơi này lập tức, nếu cả bốn hiền giả chạy tới, chỉ sợ ngay cả tính mạng của ngươi cũng không giữ được."

Đường Liệp mím môi, ôm lấy Phỉ Na, đi tới trước mặt Tuyết Vực Thánh Chuế, lại nghe hắc y thiếu nữ nói: " Lưu lại Huyền Ba, nếu không ta sẽ không bận tâm mặt mũi của Mặc thị!"

Đường Liệp ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía hắc y thiếu nữ, nhưng hắn cũng không hồ đồ, với tình cảnh trước mắt của chính mình, muốn mang theo hai cô gái đang hôn mê rời đi, căn bản là người si nói mộng.

Hắn vô cùng lưu luyến nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mĩ của Huyền Ba, nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, ngầm nói: " Huyền Ba, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi."

Hắn ôm lấy Phỉ Na đang hôn mê, thả người nhảy lên lưng Tuyết Vực, hướng ra ngoài cửa thành phóng đi. Lúc đi ngang người hắc y thiếu nữ, bàn tay cô ta ném một bình ngọc mỡ dê màu trắng cho Đường Liệp, Đường Liệp đưa tay tiếp lấy.

" Đem dược hoàn bên trong hòa tan trong nước cho nàng ta ngâm một canh giờ, độc tố mê dược trong cơ thể có thể quét sạch." Hắc y thiếu nữ xem ra cũng không ác ý nhiều lắm đối với Đường Liệp, Đường Liệp không khỏi sinh ra lòng hiếu kì đối với thân phận của nàng ta, nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu nguyên do, hắn vỗ một cái lên mông Tuyết Vực, Tuyết Vực Thánh Chuế điên cuồng hét lên một tiếng, hướng phương xa chạy vội đi….

Thẳng đến khi bóng lưng của Đường Liệp hoàn toàn biến mất, hắc y thiếu nữ mới đưa mắt nhìn xuống trên người Huyền Ba, ánh mắt nhìn có vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Huyền Ba, giọt nước mát mẻ làm cho lông mi của Huyền Ba hơi rung động, nàng rốt cuộc tỉnh lại, xoa xoa gáy ngọc bị Đường Liệp đánh trúng đau nhức, như ở trong mộng mới tỉnh, nói: " Sao lại thế này? Vừa xảy ra chuyện gì?"

Hắc y thiếu nữ lạnh nhạt nói: " Sự tình gì cũng không có phát sinh, ngươi chuẩn bị một chút, nữ hoàng sẽ rất nhanh triệu kiến ngươi."

Đôi mắt đẹp màu lam của Huyền Ba tràn ngập mê võng, nàng tựa hồ như cố gắng suy nghĩ cái gì, nhưng đến cuối cùng, trong đầu vẫn một màu trắng xóa, lắc đầu nói: " Ta mệt mỏi quá…"

Tuyết Vực Thánh Chuế dùng tốc độ nhanh nhất trồi lên mặt biển bên trên Thủy Tinh Thành, ánh sáng mặt trời đã lâu không nhìn thấy làm cho Đường Liệp không chịu nổi kích thích mà gắt gao nhắm lại hai mắt, Hư Hải màu lam thổi qua một trận gió nhẹ, làm cho người ta từng trận sảng khoái, nhưng tâm tình của Đường Liệp lúc này lại buồn bực tới cực điểm, trong một khắc sắp cứu ra được Huyền Ba, không ngờ lại là uổng công, đối với hắn mà nói là một trận đả kích thật lớn.

Tiểu bạch long cũng từ trong túi da chui ra leo lên đầu của Tuyết Vực, lật ngửa cái bụng nhỏ, khoái trá phơi nắng. Nhìn bộ dáng tự đắc nhàn nhã của nó, Đường Liệp không khỏi nổi cơn tức trong lòng, cả giận nói: " Đều là chuyện tốt của tiểu hỗn đản ngươi, phá hư kế hoạch của ta rối tinh rối mù, bây giờ tốt quá, Huyền Ba bị bắt trở về, địch nhân đã sinh ra lòng đề phòng, Phỉ Na lại trúng độc, tiểu tử làm hư việc nhiều hơn là thành công!"

Tiểu bạch long làm ra vẻ mặt vô tội nhìn Đường Liệp. Đường Liệp không tránh được lắc đầu: " Đàn gảy tai trâu!"

Hắn không thèm để ý tiểu bạch long, ôm lấy thân thể mềm mại của Phỉ Na sửa sang mái tóc dài màu vàng một chút, ánh mắt đảo chung quanh tìm kiếm địa phương có thể lên bờ. Trên biển rộng mênh mông muốn tìm một mảnh lục địa vô cùng khó khăn, trong tầm nhìn xa xa đều là nước biển xanh thẳm, căn bản nhìn không rõ vị trí của chính mình đang ở đâu.

May là công phu lướt nước của Tuyết Vực cũng thập phần cường hãn, mang theo Đường Liệp và Phỉ Na, không biết mệt mỏi lướt trong biển rộng, Đường Liệp còn chưa minh xác nên đi đâu, đành thành thật ngồi trên người Tuyết Vực, mặc cho nó tự do đi tới.

Chẳng biết từ khi nào Đường Liệp đã ghé lên lưng của Tuyết Vực ngủ thật say, trong mông lung, mơ thấy Huyền Ba chìa ra chiếc lưỡi thơm tho xinh đẹp, nhẹ liếm vào vành tai của mình, Đường Liệp ngứa ngáy bật cười, mở mắt vừa nhìn, thì ra là tên vô sỉ Tiểu Bạch đang dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên mặt mình.

Đường Liệp hét to một tiếng, ngồi dậy, lúc này đã sắp hoàng hôn, phóng mắt nhìn thấy trời chiều đang chìm dần xuống ngoài khơi xa, bóng đêm sắp đến. Trời chiều nhiễm mặt nước thành màu vàng, Đường Liệp dụi mắt, vững tin phía chân trời có một điểm nhỏ màu đen đang hướng vị trí của mình lướt nhanh tới, hắn nhanh chóng phán đoán ra, đó hẳn là một con thuyền.

Theo khoảng cách không ngừng tiếp cận, hắn rốt cuộc nhìn thấy rõ hoàn cảnh con thuyền, đó là một thuyền buồm năm cột thật lớn, thân thuyền bởi vì thời gian quá dài, đã nhìn không ra màu sơn, hiện ra một loại màu sắc âm u, buồm cũng màu đen, trên cột buồm hiện ra dấu hiệu của một cái đầu lâu bắt chéo.

" Thuyền hải tặc!" Trong lòng Đường Liệp thầm kinh hô.