Chương 70 Tiên hạ thủ vi cường.
Đô Trạch nói: " Nhã lão bản nói chính là Tù Sa thuật, bọn sa đạo này ở trong sa mạc cũng giống như ngư nhân trong nước, cách hít thở và Tù Sa thuật của bọn họ có thể giúp bọn họ tới lui bên dưới sa mạc thật tự do."
Đường Liệp hít vào một hơi lãnh khí, nếu mặt đối mặt đao thật thương thật mà chiến đấu, hắn và thủ hạ bán Tinh Linh nhân sẽ không sợ hãi, nhưng nếu sa đạo chọn dùng phương pháp như vậy để đánh lén, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.
Đô Trạch cười nói: " Sa Hoàng Lý Tạp Độ rất ít đến gần vùng Tiên Nhân Chưởng mọc thành quần này để cướp bóc khách thương, chỉ cần chúng ta làm tốt công tác cảnh giới, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."
Nhiệt độ ban đêm nhanh chóng hạ thấp xuống, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi sa mạc dài vô tận thành một mảnh như tuyết trắng, đa số bán Tinh Linh chiến sĩ đã tiến vào trong giấc mộng, Đường Liệp mặc áo điêu cừu Huyên nhi đặt bên cạnh, cất bước đi tới hướng cồn cát phía trước.
Bồ Thị suất lĩnh bốn bán Tinh Linh dũng sĩ phụ trách gác đêm, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn khắp bốn phương hướng, nhìn thấy Đường Liệp đi tới, mấy người hấp tấp hành lễ, Đường Liệp làm một thủ thế, ra hiệu cho bọn họ đừng quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.
" Có tình huống gì dị thường hay không?" Đường Liệp thấp giọng hỏi.
Bồ Thị lắc đầu nói: " Bình tĩnh vô cùng, xem ra chung quanh không có địch nhân gì."
Lời của hắn vừa mới nói xong, Tuyết Vực Thánh Chuế đột nhiên run lên bộ lông dài trên người, bỗng nhiên từ mặt đất đứng dậy, tiểu bạch long cũng đang sưởi ấm ngủ cùng một chỗ với nó cũng nhanh như tia chớp chạy đến dưới chân Đường Liệp.
Đường Liệp chìa hai tay ẵm tiểu bạch long lên, hắn hiểu rõ sự nhạy cảm của tiểu bạch long, suy đoán ra nhất định có tình huống gì bất thường đang xảy ra.
Con mắt màu lam của tiểu bạch long nhìn ra phía phương hướng chính bắc, Đường Liệp đưa mắt nhìn lại thấy vùng cát vàng phương xa giống như nước sông đang chậm rãi chảy xuôi, tốc độ mặc dù thong thả, nhưng phạm vi thật lớn, đang không ngừng hướng vị trí nghỉ tạm của bọn họ tới gần.
" Đó là cái gì?" Bồ Thị mở to hai mắt nhìn.
Đô Trạch cảnh giác cũng đứng dậy đi tới trên cồn cát, khi hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì sắc mặt tức khắc thay đổi, lớn tiếng nói: " Mọi người màu đứng lên, rời khỏi phiến địa phương này, sa trùng đến đây!"
Đường Liệp mặc dù cũng không biết sa trùng là vật gì, nhưng nhìn vẻ hoảng sợ của Đô Trạch đã cảm giác được nguy hiểm lớn lao đã tới.
Mọi người nhanh chóng thu thập hành trang, xoay người cho bạch đà sải bước theo hướng chính nam chạy như điên.
Tốc độ lưu động của cát vàng càng lúc càng nhanh, hình dáng như một con trùng nhỏ màu vàng cỡ quả bồ đào đang lướt nhanh trên mặt cát, diện tích bao trùm của chúng nó vậy mà đạt tới hơn một km, vùng bụng cứng rắn ma sát với cát vàng tạo ra thanh âm sàn sạt, thanh âm này giống như bước chân tử thần địa ngục.
Vẻ mặt Đường Liệp nghiêm trọng trước nay chưa từng có, thỉnh thoảng hướng phía sau nhìn lại, nhìn thấy sa trùng đã nuốt cát vàng lao đến, xa xa nhìn lại, đàn sa trùng đang dâng lên bão cát cao tới mười thước, đồng thời còn hướng vị trí đà đội của bọn họ nhanh chóng tiếp cận, chỉ cần đà đội của bọn họ bị bão cát nuốt vào, chờ đợi bọn họ chỉ còn là kết quả xương cốt vô tồn.