← Quay lại trang sách

Chương 379 : Trở về Khang Đô (hạ)​

Hồng Bắc Mạc nhìn Linh Tiêu cung phía trước, trước mắt bất giác hiện ra trận đại chiến kinh tâm động phách kia, tập hợp lực lượng chính mình, Lý Vân Thông, Mộ Dung Triển ba đại cao thủ mới đem Cơ Phi Hoa khó khăn đánh bại, hơn nữa ba người bọn họ cũng bỏ ra đại giới thảm trọng, chính mình bởi vì sử dụng Hóa Huyết Bát Nhã công mà tổn hao năm năm thọ nguyên, Lý Vân Thông đã ở trong cuộc quyết đấu này mất đi mắt phải, Mộ Dung Triển nội thương rất nặng, kỳ thật ba người bọn họ cho tới bây giờ cũng không có hoàn toàn bình phục. Chính thức để cho Hồng Bắc Mạc lo lắng cũng không phải là những thứ này, mà là...

Ánh mắt của hắn bất giác quăng hướng Dao Trì dưới chân, ngày đó Cơ Phi Hoa thất bại bỏ chạy, từ thác nước nhảy xuống, một tháng này tới nay, hắn phát động tất cả lực lượng có thể trong cung đình, tìm khắp toàn bộ Dao Trì cùng Phiêu Miểu Sơn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Cơ Phi Hoa sống không gặp người chết không thấy xác. Sâu trong đáy lòng Hồng Bắc Mạc có loại dự cảm bất tường, Cơ Phi Hoa cũng chưa chết!

Long Tuyên Ân thanh âm già nua vang lên ở bên tai của hắn: "Ngươi nói hắn có thể còn sống hay không?"

Hồng Bắc Mạc biết mà còn hỏi: "Bệ hạ nói tới ai?"

Long Tuyên Ân hướng Hồng Bắc Mạc liếc mắt nhìn, thở dài nói: "Ngươi không cần giấu giếm trẫm, thật ra trẫm cũng có thể đoán được, liên tục hơn một tháng, thủy chung không có đình chỉ lục soát đối với Dao Trì, xem ra vẫn không có tìm được thi thể của Cơ Phi Hoa."

Hồng Bắc Mạc nói: "Bệ hạ minh giám, hoàn toàn chính xác vẫn không có tìm được, bất quá bệ hạ yên tâm, Cơ Phi Hoa hẳn là đã chết rồi."

Long Tuyên Ân thở dài, hắn nghe ra trong giọng nói Hồng Bắc Mạc tồn tại quá nhiều nhân tố không cách nào khẳng định.

Hồng Bắc Mạc cũng không muốn tiếp tục trên cái đề tài này nữa, ánh mắt rơi vào Linh Tiêu cung đã đổ nát: "Bệ hạ dự định lúc nào xây dựng lại?"

Long Tuyên Ân lắc đầu nói: "Vĩnh viễn không dựng lại!" Linh Tiêu cung cung điện cao nhất trong hoàng thành, đứng ở trên có thể quan sát toàn bộ tình cảnh của Hoàng Cung, nhớ lại lúc mới xây dựng thành công Linh Tiêu cung, hắn đã từng đứng ở chỗ này, có loại cảm giác chúng sinh đều ở dưới chân ta, nhưng từ lúc bị giam lỏng vào Linh Tiêu cung về sau, nơi đây lưu cho hắn nhưng là kinh lịch cùng ký ức thống khổ nhất kiếp này, hắn không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra nơi đây.

Hồng Bắc Mạc nói: "Cũng tốt."

Long Tuyên Ân nói: "Ngươi đã bắt đầu xây dựng lại Thiên Cơ Cục?"

Hồng Bắc Mạc nói: "Thiên Cơ Cục thủy chung đều tồn tại, chẳng qua là yên lặng một đoạn thời gian mà thôi."

Long Tuyên Ân nói: "Hồng tiên sinh học cứu thiên nhân, ngươi có biết hay không trên đời này phải chăng thật sự có trường sinh chi thuật?"

Hồng Bắc Mạc nói: "Thần nghe vô số người nhắc đến trường sinh chi thuật, nhưng mà chưa từng thấy qua có một người có thể trường sinh."

Long Tuyên Ân nghe hắn nói như vậy, trên mặt toát ra sa sút tinh thần chi sắc, nhẹ giọng thở dài nói: "Trẫm cũng hiểu rõ, thật ra trên đời này căn bản cũng không có chuyện trường sinh, trẫm không biết ở trên đời này còn có bao nhiêu thời gian." Hắn dừng lại một chút, nhìn qua Hồng Bắc Mạc nói: "Có hay không tung tích của Huyền Thiên Quán Nhâm Thiên Kình?"

Hồng Bắc Mạc nói: "Hai năm qua đều không có tin tức của hắn."

Long Tuyên Ân nói: "Nếu như trên đời này thực sự có người có khả năng tìm được bí mật trường sinh, người kia tất nhiên là hắn."

Hồng Bắc Mạc mỉm cười nói: "Đều nói Nhâm Thiên Kình có thể khởi tử hồi sinh, thế nhưng năm đó ngay cả thê tử của mình hắn cũng không có cứu trở về."

Long Tuyên Ân nói: "Nếu không phải như vậy, hắn như thế nào lại trở thành đệ nhất thiên hạ thần y!"

Hồng Bắc Mạc không nói gì, đệ nhất thiên hạ, một người nếu như thực sự trở thành đệ nhất thiên hạ như thế trong lòng của hắn lại nên như thế nào cô đơn lạnh lẽo a!

Hai người Hồ Tiểu Thiên cùng Hoắc Thắng Nam ngày đêm đi gấp, một nắng hai sương rút cuộc về tới Khang Đô, vốn tưởng rằng bởi vì cung biến lần này, Khang Đô lại muốn trở nên thần hồn nát thần tính, gà chó không yên, nhưng không thể tưởng được ngoại trừ thời điểm xuất nhập cổng thành so với ngày trước nghiêm khắc một chút, cũng không có cái biến đổi gì đặc biệt, Hồ Tiểu Thiên không dám trực tiếp phản hồi Hoàng Cung phục mệnh, mà là tới trước Bảo Phong Đường.

Dựa theo ước định của hắn và Tiêu Thiên Mục, Tiêu Thiên Mục đã phản hồi Khang Đô trước, an bài chuyện của cha mẹ hắn, để phòng bất trắc phát sinh.

Tiêu Thiên Mục nghe nói Hồ Tiểu Thiên trở về, cũng là kinh hỉ vô cùng, đem hai người Hồ Tiểu Thiên cùng Hoắc Thắng Nam dẫn tới bên trong.

Hồ Tiểu Thiên chẳng quan tâm nghỉ ngơi đi thẳng tới trong sân nhà Tiêu Thiên Mục, thấy Tiêu Thiên Mục ngồi ở dưới bóng cây, trên bàn đá bên cạnh đã có một bình trà ngon, tựu đợi đến Hồ Tiểu Thiên tới đây. Nghe được tiếng bước chân của Hồ Tiểu Thiên, khóe môi Tiêu Thiên Mục lộ ra một tia tiếu ý: "Tam đệ đã trở về!"

Hồ Tiểu Thiên bước nhanh đi lên phía trước, cầm chặt cánh tay của hắn nói: "Nhị ca! Ta đã trở về!"

Tiêu Thiên Mục cầm chặt tay của hắn quơ quơ nói: "Bình an trở về là tốt rồi! Nhanh! Uống trước chén trà!" Hắn lục lọi ấm trà muốn châm trà cho Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên giành trước đem ấm trà cầm lấy, trước giúp hắn rót đầy chén trà, mình mới rót một chén, một hơi uống sạch sẽ, cảm thấy hương trà thấm vào phế phủ, toàn thân thư thái, không khỏi thở phào một cái nói: "Hay vẫn là trà quê nhà dễ uống."

Tiêu Thiên Mục mỉm cười nói: "Nước quê hương đúng là ngọt, Đại Ung cũng không phải là không có trà ngon, đồng dạng lá trà ngươi đang ở nơi đó uống không xuất ra hứng thú, đơn giản là bởi vì nỗi nhớ quê ở đáy lòng quấy phá!"

Hồ Tiểu Thiên ha ha cười nói: "Nhị ca nói chuyện luôn bao hàm đạo lý lớn như vậy, đi theo bên cạnh ngươi để cho ta dài quá không ít kiến thức."

Tiêu Thiên Mục cười nói: "Ngươi nhất định là chê ta càm ràm."

' sao dám sao dám!" Hai huynh đệ đồng thời nở nụ cười.

Hồ Tiểu Thiên lại uống một ly trà, lúc này mới cảm thấy cổ họng khát khô giảm bớt, thấp giọng nói: "Nhị ca, Hoàng Cung bên kia tình huống như thế nào?" Kỳ thật trên đường đi hắn cũng thăm dò được không ít tin tức, chẳng qua là những tin tức này dù sao vô pháp chứng minh là đúng.

Tiêu Thiên Mục đơn giản đem tình huống hắn nắm giữ nói một lần.

Hồ Tiểu Thiên nghe xong bất giác mày rậm nhíu chặt, thấp giọng nói: "Ngươi nói là Lão Hoàng Đế một lần nữa thượng vị, hiện tại vẫn đang làm như cũ hết thảy trước đây, cũng không có làm bất kỳ thay đổi nào?"

Tiêu Thiên Mục gật đầu nói: "Không sai! Ngoại trừ Cơ Phi Hoa, Giản Hoàng Hậu cùng Thái Tử bị giết, trận phong ba chính trị này cũng không có lan đến gần quá nhiều những người khác."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Lão Hoàng Đế luôn luôn tính tình tàn bạo, lãnh huyết vô tình, như thế nào lần này đột nhiên đổi tính rồi hả? Cư nhiên buông tha những thần tử ngày xưa phản bội hắn?"

Tiêu Thiên Mục nói: "Có thể hắn đã trải qua trận khó khăn này, rốt cuộc hiểu rõ một việc, cũng nhận rõ sự thật trước mắt, duy trì hiện trạng mới là sách lược khả thi nhất, nếu như đại khai sát giới, chỉ sợ vương triều của hắn sẽ phải đối mặt nguy cơ đổ xuống, chứng tỏ hắn còn không có già mà hồ đồ còn không có hồ đồ đến muốn đem gia nghiệp tổ tiên triệt để đẩy vào tình trạng đoạn tống."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha ta hiện tại ra sao?" Tại hắn xem ra, Lão Hoàng Đế thượng vị, cha của mình lẽ ra là một nhóm người được ban ơn cho sửa lại án xử sai trước tiên, dẫu sao cha năm đó đã từng là sủng thần trước mặt Long Tuyên Ân.

Tiêu Thiên Mục nói: "Vẫn như cũ ở tại ngõ Thủy Tĩnh, Hồ phu nhân không có ở đây Khang Đô, nghe nói đi nhà mẹ ở Kim Lăng." Hắn hiển nhiên minh bạch ý tứ Hồ Tiểu Thiên đề cập người nhà, thấp giọng nói: "Trước mắt triều đình cũng không có làm ra bất luận thay đổi nhân sự nào, tất cả quan viên có thể tiếp tục sử dụng, Lão Hoàng Đế cũng thả ra tiếng gió, bất cứ chuyện gì trước đây hắn đều không nhắc chuyện cũ, ngay cả hai vị đại quan Văn Thừa Hoán cùng Chu Duệ Uyên cũng không có bị bất kỳ ảnh hướng gì."

Hồ Tiểu Thiên tấc tắc kêu kỳ lạ, nâng chung trà lên lại đổ một hớp: "Xem ra Lão Hoàng Đế trải qua khó khăn trắc trở lần này thật đúng là đổi tính."

Tiêu Thiên Mục nói: "An Bình công chúa là nữ nhi ruột thịt của hắn a!" Hắn hiển nhiên là đang nhắc nhở Hồ Tiểu Thiên, Long Diệp Lâm đối với việc cô em gái An Bình công chúa này chết có lẽ không sao cả, nhưng mà Long Tuyên Ân lại bất đồng, Long Hi Nguyệt là nữ nhi ruột thịt của hắn, có lẽ sẽ bởi vì này tức giận, truy cứu trách nhiệm Hồ Tiểu Thiên cũng chưa chắc có biết.

Hồ Tiểu Thiên lo lắng cũng không là chuyện này, trong hoàng thất tình cảm nhạt nhẽo, cho dù là cha và con gái cũng sẽ không có tình cảm chân thật gì, hắn từng tại giao thừa năm ngoái cùng Long Hi Nguyệt đi đến Phiêu Miểu Sơn Linh Tiêu cung thăm Lão Hoàng Đế Long Tuyên Ân, lúc đó Long Tuyên Ân liền giống như hung thần ác sát bóp chặt cổ họng Long Hi Nguyệt, suýt nữa đem con gái ruột đưa vào chỗ chết, lúc ấy Hồ Tiểu Thiên nghe được động tĩnh kịp thời nhảy vào trong nội cung Linh Tiêu, đem Long Tuyên Ân một bả đẩy tới. Không biết Lão Hoàng Đế kia còn nhớ sự kiện kia hay không. Còn nhớ bộ dáng của mình hay không. Chẳng qua là khi đó dù thế nào cũng không nghĩ tới, Lão Hoàng Đế gần đất xa trời rõ ràng còn có ngày khôi phục ngai vàng. Bất quá chính mình cũng không sợ, không phải còn có lá bài tẩy Lý Vân Thông này sao? Ít nhất Lý Vân Thông có thể chứng minh lúc trước mình cũng là vì Lão Hoàng Đế ra sức đấy.

Tiêu Thiên Mục nói: "Ngươi định làm gì? Khi nào vào cung phục mệnh?"

Hồ Tiểu Thiên cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà thấp giọng nói: "Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện có chưa có trở về?"

Tiêu Thiên Mục nói: "Hắn vẫn chưa có trở lại Khang Đô, hiện nay vẫn đang ở Thiên Ba Thành chờ tin tức của ngươi, phỏng chừng cũng là không nắm được thái độ của Lão Hoàng Đế, cho nên cố tình kéo dài lộ trình, một là vì chờ tin tức của ngươi, hai là vì xem chừng phát triển của sự tình."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Sớm muộn gì cũng phải gặp, bất quá chuyến đi Đại Ung lần này của ta cho dù không có đại công cũng không tính là có sai lầm gì, hơn nữa lần này ta từ Đại Ung trở về còn mang đến một tin tức tốt."

Tiêu Thiên Mục cười nói: "Tin tức tốt gì?"

Hồ Tiểu Thiên lúc này mới đem tin tức Tiết Thắng Khang đem Đông Lương Quận với tư cách đền bù tổn thất đưa cho Đại Khang nói ra.

Tiêu Thiên Mục nghe xong bất giác nhíu mày nói: "Nghe là chuyện tốt, nhưng trên thực tế lại là đem một củ khoai nóng bỏng tay ném cho Đại Khang. Đại Khang nếu như tiếp quản về sau muốn đóng quân Đông Lương Quận, chỉ sợ phái đi bao nhiêu cũng chờ cho dê nhập bầy sói."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Vô luận hắn xuất phát từ loại mục đích nào, cuối cùng là cho Đại Khang mặt mũi, ta có tòa thành trì này nơi tay, cũng tốt hướng về phía triều đình giao phó."

Tiêu Thiên Mục nói: "Lão Hoàng Đế mặc dù tái chấp chưởng quyền bính Đại Khang, nhưng mà nghe nói hiện tại hắn rất ít quan tâm triều chính, thay mặt hắn chủ chánh chính là Vĩnh Dương Vương!"

Hồ Tiểu Thiên nghe được Vĩnh Dương Vương không khỏi khẽ giật mình, hắn ở đây trong nội cung ngây người cũng có một đoạn thời gian rất dài, Vương gia Quận chúa cái gì cũng tiếp xúc không ít, phàm là có nổi danh hắn đều biết rõ, nhưng Vĩnh Dương Vương này chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là con riêng của Lão Hoàng Đế? Gãi gãi đầu nói: "Vĩnh Dương Vương, ta như thế nào chưa nghe nói qua?"

Tiêu Thiên Mục nói: "Vị Vĩnh Dương Vương này có thể được xưng tụng là một vị Vương gia đặc biệt nhất của Đại Khang từ khai quốc tới nay."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Có gì chỗ đặc thù?"

Tiêu Thiên Mục hạ giọng nói: "Vị này Vĩnh Dương Vương chính là một vị nữ tính!"