Chương 381 : Giao phong (thượng)
Thất Thất nói: "Ngươi đã để cho ta đoán, tốt lắm, ta liền đoán một chút, vấn đề hẳn là ở Ti Uyển Cục, mỗi ngày đều sẽ có thái giám xuất cung mua sắm, ngươi trước đây đã từng phụ trách Ti Uyển Cục, ở bên trong Ti Uyển Cục nuôi dưỡng một đám thân tín, hiện tại chịu trách nhiệm mua sắm đúng là Sử Học Đông, hắn hình như là nhi tử của tiền Lại bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy, ngươi nhất định là đã tìm được hắn, lợi dụng sự giúp đở của hắn, ẩn thân vào bên trong xe rau quả, lẫn vào trong nội cung."
Sống lưng Hồ Tiểu Thiên lúc này quần áo tất cả đều bị ướt đẫm, cô nàng này thật sự là gian giảo giống như quỷ, mình vô luận như thế nào cũng sẽ không đem Sử Học Đông khai ra, thế nhưng là Thất Thất lại giống như tận mắt thấy, đem việc hắn vào cung như thế nào nói được rành mạch không chút nào chênh lệch, ngoại trừ bội phục cũng cũng chỉ còn lại có bất đắc dĩ, Hồ Tiểu Thiên chắp tay xin xỏ nói: "Tiểu Thiên mạo muội vào cung, quả thật bị bất đắc dĩ, Công Chúa Điện Hạ nếu là trách phạt xin mời trách phạt trên người Tiểu Thiên, ngàn vạn không nên giận lây sang kẻ khác."
Thất Thất nói: " Vậy là chịu nhận rồi!" Nàng trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi!"
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới đứng dậy, mặt mũi tràn đầy tươi cười nhìn qua Thất Thất nói: "Mấy tháng không gặp, Công Chúa Điện Hạ so với quá khứ cao hơn, cũng đẹp hơn."
Thất Thất lạnh lùng nhìn hắn, Hồ Tiểu Thiên không biết mình nói sai chỗ nào, ngượng ngùng cười cười, đem đầu cúi xuống.
Thất Thất nói: "Thời điểm ngươi đi Ung Đô, ta đã từng giao phó ngươi như thế nào ngươi còn nhớ hay không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nhớ rõ, Công Chúa Điện Hạ để cho ta nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng An Bình công chúa điện hạ!" Hắn bịch một tiếng lại quỳ xuống, mắt tràn lệ nóng nói: "Tiểu Thiên vô năng, không có hoàn thành nhiệm vụ công chúa giao cho Tiểu Thiên, cô phụ kỳ vọng của công chúa đối với Tiểu Thiên, xin công chúa ban tội, muốn đánh muốn giết tự nhiên muốn làm gì cũng được, Tiểu Thiên tuyệt sẽ không có nửa câu oán hận."
Thất Thất nói: "Cho dù ta giết ngươi, cô cô ta có thể sống lại sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không thể!" Nghe ý tứ của Thất Thất hẳn là sẽ không giết mình, một lòng lập tức mở rộng.
Thất Thất thở dài nói: "Ngươi nói một chút a, cô cô ta đến tột cùng là chết như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Khởi bẩm Công Chúa Điện Hạ, An Bình công chúa chính là bị Đại Ung Đổng Thục Phi cùng nhi tử Tiết Đạo Minh của nàng liên thủ hại chết đấy." Đây là đối sách hắn đã sớm nghĩ kỹ.
Thất Thất nói: "Phía Đại Ung không phải nói là Đại Ung nữ tướng Hoắc Thắng Nam bởi vì đố kị sinh hận cho nên mới trù tính mưu sát cô cô ta sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bọn hắn đương nhiên không dám nhận, Tiểu Thiên sở dĩ nhẫn nhục sống tạm bợ cẩu thả đến bây giờ, chính là vì đem sự thực chuyện này bẩm báo cho Công Chúa Điện Hạ, từ lúc chúng ta đến Ung Đô về sau đã bị mẫu tử Thục phi làm đủ loại khó dễ, truy cứu nguyên nhân, tất cả đều là bởi vì bọn hắn cho rằng Đại Khang quốc lực suy vi, chuyện đám hỏi không có khả năng mang cho Tiết Đạo Minh quá nhiều lợi ích, cho nên bọn hắn mới có thể chống đối trận kết thân này, thậm chí không tiếc mưu hại công chúa để đạt được mục đích."
Thất Thất cắn cắn môi anh đào, đối với lí do thoái thác lần này của Hồ Tiểu Thiên cũng không hoài nghi, nếu không phải Đại Khang lạc mịch, Long Hi Nguyệt cũng sẽ không tao ngộ vận mệnh bi thảm như vậy. Nàng nhẹ giọng nói: "Chuyện này ngươi không nên nói cho những người khác."
"Vâng!" Đáy lòng Hồ Tiểu Thiên đã triệt để an tâm rồi, từ những lời này của Thất Thất là có thể suy đoán ra, nàng vẫn đem mình trở thành người một nhà đối đãi. Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên lần này trở về còn có một tin tức tốt muốn nói cho Công Chúa Điện Hạ."
Thất Thất gật đầu một cái, Hồ Tiểu Thiên từ trên mặt đất bò dậy, đem thư Đại Ung Hoàng Thượng Tiết Thắng Khang tự tay viết trình lên.
Thất Thất nhận lấy lá thư này xem hết, trầm tư một chút mới nói: "Tiết Thắng Khang muốn đưa một tòa thành trì cho chúng ta, xem như đối với chuyện An Bình công chúa đền bù tổn thất, ngươi có biết hay không?"
Hồ Tiểu Thiên cũng không giấu giếm: "Công Chúa Điện Hạ, lúc ở Ung Đô, hắn liền hướng ta đề cập qua."
Thất Thất nói: "Ngươi thấy thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đông Lương Quận đối với Đại Khang mà nói chẳng qua là một tòa cô thành, Tiết Thắng Khang muốn lúc nào lấy về thì lấy về."
Thất Thất nói: "Đúng vậy, Tiết Thắng Khang chính là làm dáng một chút, nếu như chúng ta phái quân đóng giữ, phái ra bao nhiêu đêu trở thành vật trong túi của bọn họ."
Hồ Tiểu Thiên lấy lòng nói: "Công chúa minh giám!"
Thất Thất nói: "Nhưng nếu như người ta đưa phần đại lễ cho chúng ta, chúng ta cũng không thể không thu." Nàng lại nói: "Nghe nói Hắc Hồ Tứ Vương Tử Hoàn Nhan Xích Hùng cũng chết ở Ung Đô, chuyện này với ngươi có quan hệ hay không đây?"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Công chúa minh giám!" Ở Đại Ung đây là lỗi lầm khó tha thứ, nhưng đối với Đại Khang đây chính là một cái công lớn, nếu như không có chuyện ám sát Hoàn Nhan Xích Hùng này, sợ rằng Đại Ung rất nhanh sẽ xua quân xuôi nam, lấy quốc lực trước mắt đích Đại Khang căn bản không cách nào cùng Đại Ung đánh một trận.
Thất Thất nói: "Ta đoán chuyện này với ngươi có chút quan hệ."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không thể nói, không thể nói! Ngoại trừ trước mặt công chúa ta mới dám nói thật, nếu như là chuyện này để lộ ra, chỉ sợ ta muốn trở thành công địch của Hắc Hồ cùng Đại Ung."
Thất Thất một đôi mắt đẹp liếc hắn một cái nói: "Hoàng Đế Đại Ung đối với ngươi không phải rất coi trọng đấy sao?"
Hồ Tiểu Thiên ha ha cười nói: "Công chúa lời này từ đâu nói đến?"
Thất Thất nói: "Ta tuy rằng người đang ở Khang Đô, nhưng chuyện bên ngoài cũng nghe nói một ít."
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Ví dụ như..."
" Ví dụ như ngươi không có hoàn toàn nói với ta lời thật, ví dụ như thời điểm ngươi ở Ung Đô còn có một kiện đại sự gạt ta."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ lão tử Ung Đô đã làm nhiều đại sự lắm, ai biết ngươi chỉ chính là cáinào? Cố ý nói: "Công Chúa Điện Hạ không ngại đem sự tình nói rõn ràng hơn một chút."
Thất Thất nói: "Nếu như không phải ngươi ra tay chỉ sợ Đại Ung Hoàng Đế Tiết Thắng Khang sống không đến hiện tại a?"
Hồ Tiểu Thiên thế mới biết Thất Thất đã nghe nói chuyện mình chữa bệnh cho Đại Ung Hoàng Đế Tiết Thắng Khang, trong nội tâm hoảng hốt, cuối cùng là người nào đem tin tức truyền tới? Tin tức này nếu để cho phía Đại Khang biết rõ, chẳng phải là muốn tánh mạng của ta rồi? Hồ Tiểu Thiên nói: "Không thể nào!"
Thất Thất nói: "Ngươi không cần nguỵ biện."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nhất định là có người muốn lợi dụng chuyện này ly gián quan hệ giữa chúng ta, làm cho công chúa hoài nghi lòng trung thành của thuộc hạ, thậm chí dưới sự giận dữ đem ta vấn trảm, làm ra loại chuyện người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng này."
Thất Thất nhiều hứng thú nói: "Ta còn chưa nghĩ ra đối với ngươi như thế nào, ngươi rõ ràng cũng đã giúp ta đem kết quả nghĩ xong, nếu như ta không giết ngươi chẳng phải là có lỗi với suy tính lần này của ngươi."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Công chúa thật muốn giết ta?"
Thất Thất nói: "Ngươi cô phụ tín nhiệm của ta, không có bảo vệ tốt cô cô ta, lại ở Đại Ung trị bệnh cho một người không nên cứu nhất, vô luận là việc gì đều đủ để chém đứt đầu của ngươi."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Công chúa muốn sao thì là vậy, Tiểu Thiên cũng không có cách nào, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được."
Thất Thất nói: "Ngươi sở dĩ đêm khuya lén lút vào cung tới đây gặp ta, còn có một nguyên nhân, lần này ngươi đảm đương khiển hôn sứ đi đến Đại Ung đi sứ, may mắn mà có một người đề cử, chuyện trọng yếu như vậy ngươi sẽ không quên a?"
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, Thất Thất rút cuộc nhắc tới sự tình Cơ Phi Hoa, nếu như tình thế xấu nhất xảy ra, nội tâm Hồ Tiểu Thiên ngược lại không hề sợ hãi, lẳng lặng nhìn Thất Thất, nếu như cô gái nhỏ này dám can đảm nổi lên sát tâm đối với mình, mình coi như liều mạng cũng phải kéo nàng cùng nhau chôn cùng, những thứ khác không nói, tựu lấy võ công của mình bây giờ, ở khoảng cách như vậy lấy tính mạng của nàng còn không phải dễ như trở bàn tay.
Thất Thất nói: "Nguyên nhân thực sự ngươi không dám tới phục mệnh hay là bởi vì Cơ Phi Hoa a!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Công Chúa Điện Hạ nói như vậy Tiểu Thiên cũng không có cách nào."
Khóe môi Thất Thất lộ ra một nụ cười nói: "Ngươi đương nhiên không chịu thừa nhận, nếu là ta muốn đem ngươi vạch đến một hàng đồng đảng của Cơ Phi Hoa, ngươi đoán cuối cùng là cái gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Soát nhà diệt tộc, liên lụy cửu tộc!"
Thất Thất nói: "Ta nếu như làm ra quyết định như vậy, lấy tính tình của ngươi có thể hay không chó cùng rứt giậu, xông lên hại ta đây?" Một đôi mắt đẹp nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, tràn đầy ý vị khiêu khích, nhìn qua cặp mắt như giếng nước yên tĩnh của Hồ Tiểu Thiên, ở chỗ sâu trong trái tim Thất Thất đột nhiên cảm giác nổi lên một tia rung động, thậm chí có chút bất an, chẳng lẽ mình sẽ sợ một cái thái giám?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ thị ta một nhà trung liệt, đối với Đại Khang trung thành cảnh cảnh, cho dù chết oan, cũng sẽ không làm ra sự tình bất lợi đối với triều đình, huống chi..." Hồ Tiểu Thiên dừng lại một chút, ánh mắt toát ra ý coi thường: "Công chúa chẳng qua chỉ là một đứa bé, Tiểu Thiên như thế nào cùng người chấp nhặt."
Lời nói này của Hắn quả nhiên thành công gợi lên phẫn nộ của Thất Thất, Thất Thất cả giận nói: "Lớn mật!"
Hồ Tiểu Thiên lần này không có quỳ xuống, hắn phát hiện khi mình quỳ xuống Thất Thất chẳng những không có bị sự trung thành của mình cảm hóa, ngược lại biểu hiện được hùng hổ dọa người, cô nàng này căn bản chính là cái loại biến thái thích cứng không thích mềm, ngươi càng cười với nàng, nàng càng là đánh mặt ngươi, đã như vậy, dứt khoát lão tử sẽ không cho ngươi mặt mũi rồi.
Sau khi Thất Thất giận dữ mắng mỏ, chứng kiến Hồ Tiểu Thiên vẫn đang đứng ở trước mặt nàng, cả giận nói: "Ngươi vì sao không quỳ? Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu như công chúa đã quyết định muốn giết ta, Tiểu Thiên quỳ cũng vô dụng, Tiểu Thiên là loại người nào, ngươi hẳn là rõ ràng, ta vì sao vào cung, ngươi so với bất luận kẻ nào đều muốn rõ ràng."
Thất Thất hừ lạnh một tiếng: "Ta làm sao sẽ rõ ràng, Bổn công chúa đại sự đều bận bịu không hết, làm sao sẽ chú ý sự tình của một cái thái giám."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên là như thế nào trở thành thái giám, lại là vì sao tiếp cận Cơ Phi Hoa, những chuyện này ngươi mặc dù không rõ ràng lắm, Quyền Đức An Quyền công công lúc nào cũng rõ ràng, ngươi muốn biết rõ cái gì một mực đưa hắn kêu đến hỏi thăm. Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, công chúa thật tình muốn giết ta chỉ cần gọi người tới là được, Tiểu Thiên nếu như một chút nhíu mày cũng không phải là anh hùng hảo hán."
" Ngươi vốn cũng không phải là anh hùng hảo hán gì, Hồ Tiểu Thiên ngươi quỳ xuống cho ta!" Thất Thất chịu Hồ Tiểu Thiên nháo một hồi như vậy, cảm giác mình thật vất vả mới toát ra được uy nghi đã bị hạ thấp hơn phân nửa, dường như ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên đã không có lực chấn nhiếp như vừa mới bắt đầu.
Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không quỳ, vẫn cứ đứng ở nơi đó nói: "Nếu như công chúa hoài nghi trung thành của Tiểu Thiên, cần gì phải để cho Tiểu Thiên quỳ xuống!"
Thất Thất cười lạnh nói: "Thật đúng là có chút ít cốt khí, tốt! Nam nhi dưới đầu gối là vàng, không muốn quỳ xuống, vậy ta đặc biệt cho phép ngươi về sau gặp ta vĩnh viễn đều không cần quỳ lạy."
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy bán tín bán nghi, rõ ràng là nói nhảm, có thể nghe là vừa ban thưởng cho mình đây: "Thật sao?"
Thất Thất nói: "Đương nhiên là thật, bất quá trước tiên ngươi phải biến thành một thái giám triệt triệt để để mới được! Người đâu!"